Chương 48

"Huống hồ cô Vân Chi Ý ở Vân gia không được sủng ái, ngoài ngài ra còn có cậu ấm nhà nào tranh nhau đòi cưới cô ấy chứ?" Chuyện này hoàn toàn vô lý.

Tên thuộc hạ chỉ nghĩ có lẽ nào Tô Thâm đã gặp ảo giác nên nhìn nhầm chiếc nhẫn đó rồi không.

Nhưng anh ta không dám nói ra vì nói ra sẽ bị trừ lương.

Cơn giận của Tô Thâm vốn đang bừng bừng nhưng nghe xong cũng dần nguôi đi.

Giọng anh ta có phần bình tĩnh hơn: "Cứ đi điều tra đi, bất kể đối phương có thân phận gì, lai lịch ra sao cũng phải tra ra cho tao!"

"Vâng... Nhưng thưa thiếu gia, ngài có từng nghĩ đến lỡ như gia thế của đối phương vượt xa ngài chúng ta phải thu dọn tàn cuộc thế nào ạ?"

Điều này không khó đoán.

Người có thể vung tiền mạnh tay như vậy thì cả nước cũng chẳng tìm được mấy người.

Tô Thâm dần không nén được giận: "Bảo mày đi điều tra thì cút đi ngay, ở đó mà lắm lời. Tao không tin, Vân Chi Ý thì có cái giá gì mà quen được người đàn ông ưu tú hơn cả tao..."

"..."

Điện thoại bị ngắt.

Anh ta ném di động sang một bên.

An Dĩ Nhu nín khóc, dù có đang diễn sâu đến đâu cô ta cũng nhận ra sự không vui của Tô Thâm.

"Anh yêu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Tô Thâm tựa vào đầu giường, đối diện với câu hỏi của cô ta vẻ mặt anh ta có chút nặng nề.

"Tiểu Nhu, lần này Vân Chi Ý thuận lợi thoát chết có lẽ không đơn giản như vậy đâu..."

Linh cảm mách bảo anh ta rằng việc không gϊếŧ được Vân Chi Ý vào đêm đó có lẽ không phải là sự trùng hợp.

Tất cả những chuyện này gộp lại thật sự quá khó tin!

Sắc mặt An Dĩ Nhu tức thì trở nên lo lắng, sao cô ta có thể không nghe ra ẩn ý trong lời của Tô Thâm.

Hai người họ đã nhận ra có điều bất thường, chỉ là vẫn chưa biết Vân Chi Ý đang giả vờ mất trí nhớ, thậm chí đã nắm trong tay bằng chứng hai người họ gian díu với nhau.

"Anh Thâm, ý anh là đêm đó Vân Chi Ý không chết là do có nhân vật lớn nào đó đã cứu cô ta..."

Tô Thâm đáp: "Sau khi trở về anh vẫn luôn thắc mắc, ở một vùng ngoại ô rừng núi hẻo lánh như vậy, một cô gái yếu đuối như cô ta làm sao có thể trốn thoát trong vòng một ngày?"

"Xem ra chúng ta đã sơ suất điều gì đó rồi. Tiểu Nhu, chúng ta phải cho người quay lại hiện trường xem có bỏ sót dấu vết gì không."

Về lý mà nói họ không nên quay lại chốn cũ.

Trở lại hiện trường gây án là một điều đại kỵ.

Nhưng tình hình hiện giờ nếu không đi kiểm tra một phen trong lòng sẽ không yên.

Chỉ mong rằng việc Vân Chi Ý sống sót thoát ra được chỉ là một sự trùng hợp.

An Dĩ Nhu thầm thấy khinh thường: "Vân Chi Ý thì quen biết được nhân vật lớn nào chứ, ở Vân gia mười mấy năm vòng quan hệ của cô ta em còn không rõ hết sao!"

"Với tính cách của Vân Chi Ý, nếu thật sự có nhân vật lớn nào đứng sau chống lưng thì e là cô ta đã vội đuổi em và mẹ em ra khỏi nhà rồi, sao có thể cam tâm cúi đầu khúm núm chịu ấm ức như vậy được."

Nói thì nói vậy nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan đến mưu sát.

Dù cảm thấy Tô Thâm lo xa An Dĩ Nhu vẫn không dám lơ là.

Dù sao thì việc muốn gϊếŧ Vân Chi Ý cũng là ý của cô ta. Sau khi qua lại với Tô Thâm, hai người đang lúc mặn nồng cô ta đã xem Vân Chi Ý là cái gai trong mắt liền cầu xin anh ta giúp mình trừ khử.

Hai người đã đặc biệt chọn một đêm mưa to gió lớn.

Vốn tưởng có thể nhân đêm mưa mà trừ khử cô cho hả dạ.

Ai ngờ lại xảy ra nhiều biến cố đến vậy.