Thậm chí Vân Chi Ý không hề biết rằng hai người họ đã có con với nhau rồi!
Hai mươi phút sau.
Vân Chi Ý bước từ bồn tắm ra, quấn khăn tắm rồi đi đến chiếc giường lớn trắng tinh.
"Lệ Quắc Dã."
Nằm bên cạnh anh, cô chủ động vòng tay ôm lấy vòng eo săn chắc của người đàn ông.
"Anh vẫn giữ lời chứ?"
"Giữ."
Lệ Quắc Dã giữ lấy eo cô kéo cô vào lòng, cằm tựa lêи đỉиɦ đầu cọ nhẹ vào mái tóc mềm của cô.
"Được, hy vọng anh nói được làm được."
"Ngủ ngon." Vân Chi Ý bất giác cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng không cần lo lắng kế hoạch có gì thay đổi.
Cô ôm chặt Lệ Quắc Dã rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Lệ Quắc Dã lại mất ngủ.
Đầu ngón tay thô ráp của anh nhẹ nhàng lướt trên làn da mềm mại của cô, cảm nhận khoảnh khắc tốt đẹp ngắn ngủi này.
Một bàn cờ đang dần hình thành trong đầu anh...
Ánh trăng ngoài cửa sổ vô cùng trong sáng.
Trong phòng khách sạn, Hương Mạn gửi liền mấy tin nhắn cho Vân Chi Ý mà không thấy trả lời.
Hương Mạn đành phải ra ngoài tìm.
Màn hình điện thoại vẫn còn hiển thị tin nhắn cuối cùng Vân Chi Ý gửi tới.
[Hương Hương, mọi chuyện không thuận lợi như tớ nghĩ, Lệ Quắc Dã bắt tớ ở lại vẫn chưa biết khi nào mới về được. Cậu cứ ngủ trước đi không cần đợi tớ đâu.]
Ngủ được mới lạ!
Hương Mạn tìm nửa ngày không thấy bóng dáng Vân Chi Ý đâu, nơi này lại phức tạp, sợ cô gặp chuyện không may nên đành tìm vệ sĩ hỏi thăm tin tức.
Nhưng hỏi một vòng cũng không ai biết.
Vì Tô Thâm và An Dĩ Nhu cũng ở đây cô đành phải lén lút đi dò la tin tức của hai người đó.
Chỉ cần họ không có động tĩnh gì thì về cơ bản có thể xác định Vân Chi Ý vẫn an toàn.
Lúc này.
Tô Thâm và An Dĩ Nhu đang nằm trên chiếc giường lớn trong khách sạn.
Cố tình đến tìm Tô Thâm nên An Dĩ Nhu còn chuẩn bị sẵn đồ lót gợi cảm nhét trong chiếc túi Hermes của mình.
Thế nhưng Tô Thâm ngày trước nồng nhiệt với cô như lửa tối nay mặc cho cô quyến rũ thế nào cũng không hề có phản ứng.
"Anh Thâm, anh không còn yêu em nữa!"
Thấy Tô Thâm không gần gũi mình An Dĩ Nhu vô cùng tủi thân.
"Anh Thâm, có phải anh đã lên giường với Vân Chi Ý rồi không?"
Đối mặt với lời chất vấn Tô Thâm chẳng thèm bận tâm.
Anh ta tiếp tục cầm điện thoại liên lạc, quyết tìm cho ra người đàn ông đã mua chiếc nhẫn cho Vân Chi Ý tối nay.
Người ở đầu dây bên kia nơm nớp lo sợ đáp: "Thiếu gia, nhà đấu giá có quy tắc riêng, thân phận của vị tai to mặt lớn đã mua chiếc nhẫn với giá cao ngất trời đó được giữ bí mật tuyệt đối. Lai lịch của người này chắc chắn không hề nhỏ, mặc cho chúng tôi có gặng hỏi thế nào người của nhà đấu giá cũng không hé răng nửa lời."
Tên thuộc hạ trong điện thoại chỉ có thể tiếp tục phỏng đoán.
"Những người đến nơi đó vốn từ khắp nơi trên thế giới, rồng rắn lẫn lộn, lại thêm người của nhà đấu giá giúp che giấu thân phận nên thuộc hạ thật sự không biết phải bắt đầu điều tra từ đâu ạ."
Nghe vậy Tô Thâm nổi trận lôi đình.
"Đến chút chuyện cỏn con này cũng làm không xong, tao nuôi lũ ăn hại chúng mày để làm gì?"
"Vân Chi Ý thì quen biết được hạng đàn ông nào chứ? Ngoài mấy cậu ấm con nhà giàu ở thành phố Kim ra cô ta còn quen được ai? Lập tức liệt kê cho tao một danh sách tất cả những gã đàn ông trong bảng xếp hạng giàu có ở thành phố Kim bị tình nghi!"
"Tao phải chống mắt lên xem con Vân Chi Ý đó đang lén lút qua lại với thằng nào sau lưng tao..."
Nghe thế.
Tên thuộc hạ ở đầu dây bên kia ngập ngừng một lúc rồi dè dặt đoán: "Thiếu gia, đối phương có thể trả một cái giá cao như vậy để mua viên kim cương hồng thì thân phận chắc chắn rất ghê gớm... Lỡ như, tôi chỉ nói là lỡ như chúng ta chọc phải tập đoàn không nên chọc e là lão gia sẽ trách tội."