Hai người vẫn đang nói chuyện.
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Cửa phòng bao mở ra, một luồng khí lạnh từ bên trong tràn ra ngoài.
Dạ Uyên và Phong Trạch cảm nhận được hơi lạnh ập đến từ phía sau cả hai cùng quay đầu lại nhìn.
Không khí mờ ám trong phòng tan đi.
Vân Chi Ý chỉnh lại quần áo, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn run rẩy.
Lệ Quắc Dã bế bổng cô lên theo kiểu công chúa, giọng nói ẩn chứa sự thỏa mãn sau khi du͙© vọиɠ được giải tỏa.
"Tôi bế em về phòng tắm rửa."
Vân Chi Ý không từ chối, cô sắp xấu hổ chết đi được nên quyết định vùi đầu vào l*иg ngực anh.
Gương mặt áp sát vào l*иg ngực anh, được anh ôm chặt trong vòng tay.
Không hiểu sao cô lại có một cảm giác an toàn chưa từng có.
Lệ Quắc Dã bế Vân Chi Ý ra khỏi phòng bao, Phong Trạch và Dạ Uyên mắt trợn tròn như chuông đồng.
Lúc này không khí vô cùng yên tĩnh nhưng im lặng lại hơn vạn lời nói.
"Dạ Uyên, lần sau đến lâu đài Vĩnh Lợi Đốn Mạn tôi tiếp tục uống với cậu."
Trời đã không còn sớm, Lệ Quắc Dã bế Vân Chi Ý về khách sạn nghỉ ngơi.
Dạ Uyên và Phong Trạch nhìn nhau.
Đợi Lệ Quắc Dã đi xa rồi Dạ Uyên mới không thể tin nổi mà thốt lên.
"Mẹ kiếp, anh ta làm thật à?"
Phong Trạch nhún vai: "Dạ thiếu, ngài nghỉ sớm đi tôi xin phép đi trước."
Nói xong Phong Trạch liền nhanh chân đuổi theo.
Đi qua hành lang sang trọng vào thang máy ngắm cảnh, rất nhanh đã đến phòng tổng thống xa hoa của khách sạn.
Vân Chi Ý được đặt xuống trước cửa phòng tắm.
Vài phút trước Lệ Quắc Dã đã gọi điện thoại bảo nhân viên phục vụ của khách sạn xả sẵn nước tắm và chuẩn bị đồ dùng cần thiết.
Vân Chi Ý bước chân trên sàn cẩn thận cởi bộ đồ ngủ trên người.
Cô bước về phía bồn tắm lớn đã đầy nước ấm.
Người đàn ông đứng bên cạnh cởϊ qυầи áo, thân hình cao lớn của anh che đi phần lớn vầng sáng.
Thấy anh cởi từng chiếc cúc áo sơ mi để lộ thân hình hoàn mỹ, Vân Chi Ý vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
Lệ Quắc Dã cởi bỏ quần áo rồi tiến lại gần bồn tắm.
Ánh mắt anh dán chặt vào gương mặt cô, dường như không cho phép cô quay đi né tránh.
"Thân quen đến thế rồi còn trốn cái gì nữa?"
Vân Chi Ý sững sờ: "Thân quen sao?"
Cô cố gắng giữ bình tĩnh.
"Không thân quen à?" Anh hỏi.
"Đàn ông chẳng phải đều như vậy sao, ai nói em trốn chứ." Cô chuyển chủ đề.
"Đều?" Lệ Quắc Dã dường như nắm được điểm mấu chốt.
Anh là người tâm cơ sâu xa, đa nghi mà nhạy cảm.
Vân Chi Ý chợt nhận ra mình đã lỡ lời.
Cô khó khăn lắm mới dỗ được anh không thể chọc anh xù lông lần nữa, nếu không lỡ anh đổi ý thì chẳng phải công sức của cô đổ sông đổ bể hết sao.
"Anh ta đã chạm vào em chưa?" Lệ Quắc Dã chất vấn: "Hay là em đã thấy anh ta rồi?"
"Có khác gì nhau sao?" Vân Chi Ý hỏi lại.
"Có."
"..." Vân Chi Ý thản nhiên nói: "Anh ta chưa từng chạm vào em, em cũng chưa từng nhìn anh ta. Người đó trước giờ vẫn luôn là "Chiến thần" trên giường của con em gái kế của em, em đâu phải là loại phụ nữ vơ bèo gạt tép."
Tô Thâm có lẽ có ý đồ với cô nhưng Vân Chi Ý chỉ đang lợi dụng anh ta mà thôi.
Cô muốn dùng đám cưới làm bàn đạp vạch trần bộ mặt xấu xa của họ, để lại một mớ hỗn độn cho người đời chê cười.
"Sáng mai mấy giờ em về?" Lệ Quắc Dã mở vòi hoa sen bắt đầu xả nước tắm.
Vân Chi Ý: "Càng sớm càng tốt..."
Cô vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó với Tô Thâm sau khi về.
Nhưng cô cũng không vội về vì giờ này Tô Thâm còn đang nằm trên giường của cô em gái kế.