Chương 45

"Dạ thiếu, ngài bớt giận, hà tất phải chấp nhặt với cô Vân làm gì? Hay là tôi gọi điện thoại kêu hai cô đẹp nhất của thành phố Kim đến đây uống thỏa thích với ngài nhé."

Đây đã là sự an ủi lớn nhất mà Phong Trạch có thể làm rồi.

Uống rượu mà, uống không đã đúng là mất hứng thật.

Nhưng dù có làm ai mất hứng Phong Trạch cũng không thể để Dạ Uyên làm Lệ Quắc Dã mất hứng được.

Dạ Uyên cười đầy tà khí: "Tôi đây thiếu hai người phụ nữ sao?"

"Đương nhiên là không."

Phong Trạch ngập ngừng rồi nói tiếp: "Nhưng Dạ thiếu, ngài cứ đứng mãi ở đây cũng không phải cách... Dù sao thân là trợ lý riêng tôi thật sự không biết khi nào thiếu gia nhà chúng tôi và cô Vân mới nói chuyện xong."

Lời này không sai.

Đêm nay Vân Chi Ý đến đây đúng là để bàn chuyện chính với Lệ Quắc Dã.

Nhưng loanh quanh một hồi cô không những không thành công mà còn tự đưa mình vào hang cọp, một đi không trở lại.

Dạ Uyên cười đầy vẻ ma mị.

"Hóa ra anh ta thích gu này à?"

"Cô bé xinh đẹp đó miệng lưỡi lanh lợi không được ngoan ngoãn cho lắm, xem ra hơi khó thuần phục."

"Này Phong Trạch, thiếu gia nhà cậu từ khi nào mà khẩu vị lại trở nên độc đáo thế? Lại đi thích thiếu phụ trẻ à?"

"... Khụ." Phong Trạch khựng lại, lời này nghe hơi khó chịu nhưng cũng không sai.

Vân Chi Ý là vị hôn thê của thiếu gia Tập đoàn Tô thị.

Sắp tổ chức hôn lễ rồi nói cô là thiếu phụ cũng không khác là bao.

"Ồ... Thú vị đấy!"

Ánh mắt Dạ Uyên tràn đầy vẻ trêu chọc.

"Chơi lớn thật."

"Anh ta không định đợi đến lúc Vân Chi Ý kết hôn rồi vẫn lén lút giữ mối quan hệ này với cô ấy đấy chứ?"

Phong Trạch lắc đầu tỏ ý không thể nói gì hơn.

"Dạ thiếu, ngài quản hơi bị rộng rồi đấy?"

Dạ Uyên cười khẩy: "Phong Trạch, cậu là người thân cận nhất bên cạnh anh ta chẳng lẽ không tò mò chút nào sao?"

"..." Nói không tò mò là giả!

Nhưng Phong Trạch cũng không biết thiếu gia nhà mình nghĩ gì.

Dù sao thì trước đây anh ấy là một người đàn ông vô cùng trong sạch, chỉ có tính tình hơi kỳ lạ một chút.

Vậy mà bây giờ lại dây dưa không rõ với một người phụ nữ sắp kết hôn.

Dường như đây không phải là chuyện tốt lành gì.

Thậm chí nếu truyền ra ngoài còn có thể làm tổn hại đến danh tiếng của thiếu gia, khụ khụ, nếu truyền về trụ sở chính của gia tộc chắc chắn sẽ lại gây ra một trận sóng gió không nhỏ.

"Dạ thiếu, chuyện này ngài thấy thế nào?"

"Cái này thì khó nói lắm." Dạ Uyên nghiêng người vô thức ngoảnh lại nhìn về phía cửa phòng bao.

"Nói cho cùng chẳng phải đều tùy thuộc vào Lệ Quắc Dã nghĩ thế nào sao? Với thân phận của anh ta chắc chắn không thiếu phụ nữ nhưng anh ta lại cứ dây dưa không dứt với Vân Chi Ý, tôi là một doanh nhân thật sự không có lời khuyên nào hay ho cả."

"Chậc..."

"Tiếc quá, tiếc quá!"

"Cái gì cơ?" Phong Trạch không hiểu gì cả, không biết Dạ Uyên đột nhiên thở dài cái gì.

"Bông hoa xinh đẹp như cô bé đó lại cắm nhầm bãi phân trâu."

"...?" Phong Trạch cạn lời: "Thiếu gia nhà chúng tôi giống bãi phân trâu chỗ nào chứ."

"Tôi nói vị hôn phu của cô ấy cơ."

"..." Thế thì còn tạm được!

Tên công tử bột của Tập đoàn Tô thị đó chẳng phải là một bãi phân trâu sao, ruồi nhặng hôi thối nào cũng bu vào.

"Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, tôi không có mắng thiếu gia nhà cậu đâu, Phong Trạch, chuyện này tuyệt đối đừng nói cho anh ta biết kẻo anh ta nổi giận lại ảnh hưởng đến tài vận của tôi."

Dạ Uyên đặc biệt dặn dò, dù sao anh ta cũng yêu tiền như mạng, nếu chọc giận Lệ Quắc Dã anh ta sẽ mất đi một khoản tiền lớn đấy.