Lệ Quắc Dã sinh ra đã là quý tộc, là đứa con cưng của trời.
Anh có một đặc điểm đó là làm bất cứ chuyện gì cũng phải có lợi, ví dụ như đã cứu cô thì nhất định phải đòi hỏi chút gì đó từ cô.
Sự thật chứng minh anh rất hài lòng...
Yết hầu anh trượt lên xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: "Cô không nợ gì tôi, không cần báo đáp."
"Nếu nhất định phải nói thì là cô đã chiếm đoạt thân thể tôi mà lại không chịu trách nhiệm."
Vân Chi Ý kinh ngạc mở to đôi mắt đẹp: "Lệ Quắc Dã, rõ ràng là anh yêu cầu phát sinh quan hệ với em, sao lại thành em chiếm đoạt thân thể của anh!"
"Đó cũng là do cô quyến rũ."
Thân hình yêu kiều xinh đẹp của thiếu nữ khiến huyết mạch anh rục rịch, thấy sắc nảy lòng tham, không phải quyến rũ thì là gì.
Vân Chi Ý cắn môi vắt óc tìm lời lẽ để tự bào chữa.
"Một hai lần thì có thể nói là em quyến rũ anh nhưng bây giờ anh ép em ở lại đây là có ý gì? Còn bảo em ở lại nghỉ ngơi cùng anh, không lẽ cũng là em quyến rũ anh chắc?"
Dứt lời, cô kéo lại bộ đồ ngủ lụa băng trên người.
Bộ đồ ngủ hai mảnh bọc kín cơ thể cô, nếu thế này cũng là quyến rũ thì trên đời này còn có vương pháp nữa không.
"Thế này mà không phải quyến rũ thì là gì?"
"Anh... Chẳng lẽ đến thở thôi em cũng sai sao!"
Vân Chi Ý không tài nào hiểu nổi, rốt cuộc mình đã quyến rũ anh ở điểm nào, chẳng lẽ xinh đẹp cũng là một cái tội sao.
Trong lòng tức tối Vân Chi Ý như một ngọn núi lửa nhỏ sắp phun trào, lửa giận trong lòng tuôn ra không ngớt.
"Anh nói em quyến rũ anh để phát sinh quan hệ nhưng anh là đàn ông, em là phụ nữ, rõ ràng là anh chiếm hời rồi còn gì."
"Với lại đêm đó là lần đầu quý giá nhất của em, anh không thiệt đâu!"
"Ngược lại là anh, kỹ thuật thành thục lại còn rất biết trêu ghẹo, ai mà biết trước đây anh đã ngủ với bao nhiêu phụ nữ rồi..."
Anh từng lên giường với bao nhiêu người không phải là chuyện cô có thể quản.
Cô cũng không có tư cách đó.
Vì vậy Vân Chi Ý chỉ hy vọng tay anh đừng vươn quá dài.
"Nói vậy là cô rất công nhận về phương diện đó của tôi à?" Bàn tay người đàn ông vòng qua eo nhỏ của cô, giọng điệu mập mờ không cần nói cũng hiểu.
Vân Chi Ý lập tức phản bác: "Làm gì có! Kỹ thuật tệ hại hết chỗ nói, làm em đau chết đi được, không hài lòng chút nào!"
"Vậy sao?"
Lực ở eo siết chặt hơn.
Cô bị anh kéo thẳng vào lòng.
Vân Chi Ý cứng miệng nói: "Đương nhiên rồi, trong lòng Lệ thiếu gia không tự biết sao."
"Nhưng tôi nhớ rõ ràng là..."
"Cái gì?"
"Lúc ở trên giường cô đã ôm chặt tôi cầu xin tôi đừng dừng lại."
"Anh..." Mặt cô đỏ bừng.
Không biết trong đầu đã nghĩ đến chuyện gì!
Hai tay cô vô thức ôm lấy cánh tay anh muốn đẩy anh ra.
Cơ thể cô cũng dựa vào ghế sofa phía sau để gắng gượng đứng vững.
Vân Chi Ý không muốn bị cuốn vào cuộc mập mờ này.
Nhưng anh vẫn trao cho cô một nụ hôn.