Chương 40

Ngay khoảnh khắc cửa phòng được đẩy ra, bên trong ánh đèn mờ ảo tiếng nhạc pop văng vẳng bên tai.

Trong tầm mắt cô là bóng dáng hai người đàn ông đang ngồi trên sofa.

Vân Chi Ý bước vào, ánh mắt lướt qua những vỏ chai rượu rỗng bày la liệt trên bàn.

"Lệ thiếu gia, xin lỗi vì đã làm phiền anh vào giờ này." Vân Chi Ý vào thẳng vấn đề.

"Rất cảm ơn món quà của anh nhưng nó quá quý giá, em..." Ba chữ "Không thể nhận" còn chưa kịp thốt ra giọng nói của Lệ Quắc Dã đã vang lên cùng lúc.

"Lại đây."

Giọng nói lạnh lẽo nhuốm men rượu, so với thường ngày lại có thêm vài phần mờ ám.

Lệ Quắc Dã ra hiệu về phía chỗ trống bên cạnh mình: "Ngồi xuống rồi nói."

Vân Chi Ý nhìn chiếc ghế da bên cạnh anh, trong đầu bất giác lóe lên vài hình ảnh của đêm hôm đó.

Lòng bàn tay cô hơi rịn mồ hôi, cô lấy hết can đảm nói: "Thẳng thắn nhé, em đến để trả lại nhẫn cho anh!"

Vân Chi Ý vội vàng đưa chiếc nhẫn kim cương trong tay cho anh.

Bàn tay trắng nõn hồng hào của cô chạm vào lòng bàn tay Lệ Quắc Dã, lướt nhẹ qua để lại một chiếc nhẫn.

Lệ Quắc Dã khẽ cất lời: "Đồ tôi tặng cô xem thường đến vậy sao?"

Tuy giọng anh bình thản nhưng Dạ Uyên ngồi bên cạnh đã nhận ra sự tức giận của Lệ Quắc Dã.

Chuyện của anh và Vân Chi Ý Dạ Uyên không tiện xen vào chỉ đành cầm ly rượu ngồi một bên làm tượng băng.

Vốn tưởng hai người ở bên nhau sẽ diễn ra vài màn ân ái mặn nồng, ai ngờ mẹ nó, rõ ràng là oan gia ngõ hẹp khói lửa ngập trời!

Chỉ thiếu nước lao vào choảng nhau nữa thôi.

Thú vị, thú vị thật.

Dạ Uyên không nhịn được bèn lên tiếng: "Người đẹp à, cô là người phụ nữ đầu tiên dám từ chối cậu ta đấy, chắc cô chưa biết đâu nhỉ? Gã này mà nổi điên lên thì còn đáng sợ hơn cả quỷ!"

Vân Chi Ý đang lúc nóng giận, cũng vì chiếc nhẫn này mà kế hoạch của cô suýt chút nữa đã bị đảo lộn.

Khoảng thời gian này cô đã nhẫn nhịn đủ lắm rồi.

Vốn dĩ tâm trạng đã không tốt Dạ Uyên lại cứ nhằm đúng lúc này mà húc vào họng súng, Vân Chi Ý không thèm nể mặt anh ta chút nào.

"Tôi không phải người đẹp, tôi có tên, tên là Vân Chi Ý. Hơn nữa quỷ là thứ hư vô mờ mịt, lòng người mới là thứ đáng sợ nhất. Trên đời này không có gì đáng sợ hơn lòng người cả!"

Giọng Vân Chi Ý sặc mùi thuốc súng.

Cô nói một tràng khiến Dạ Uyên suýt thì cứng họng.

"Mẹ kiếp!" Anh ta không thể tin nổi mà nhìn sang Lệ Quắc Dã: "Người phụ nữ của cậu cũng ngang ngược y như cậu vậy, mẹ nó chứ cả đời này tôi chưa từng mất mặt thế này bao giờ."

Tối nay có kịch hay để xem rồi.

Những ngày tháng sau này chắc chắn sẽ đặc sắc lắm đây.

"Ra ngoài." Giọng của Lệ Quắc Dã lại vang lên lạnh thấu xương, rồi một chữ nữa khe khẽ thoát ra từ kẽ môi anh.

"Cút."

Nghe vậy Vân Chi Ý quay người rời đi không hề ngoảnh đầu lại.

Mình đã chọc giận anh ta rồi, hễ không vui là lại lôi người khác ra trút giận. Cút thì cút, cô đây cút ngay cho nhanh.