Chương 23

Lúc Vân Chi Ý ngẩng đầu lên, thứ cô nhìn thấy chỉ còn là một bóng lưng đang đi xa dần.

Tô Thâm cầm điện thoại vội vã đi tới: "Chi Chi, em đến phòng nghỉ chờ anh trước nhé, công ty có chuyện anh đi gọi một cuộc điện thoại."

Cô còn chưa kịp nói gì Tô Thâm đã cầm điện thoại vội vàng rời đi.

Đến một nơi yên tĩnh bên ngoài, Tô Thâm nhìn tin nhắn An Dĩ Nhu gửi tới trên điện thoại.

[Anh Thâm, em có thai rồi!]

Kèm theo đó là hình ảnh một tờ giấy báo kết quả mang thai.

Tô Thâm lập tức gọi lại.

Buổi đấu giá vẫn chưa bắt đầu nhưng đã có rất nhiều người vào trong.

Khắp nơi đều là những cậu ấm nhà giàu được vệ sĩ vây quanh.

Vân Chi Ý lấy thẻ phòng từ trong áo ra liếc nhìn số phòng: [Dạ Sắc Hoàng Cung 001.]

Cô sửa lại chiếc ví cầm tay dự tiệc màu đỏ trong tay rồi đi hỏi nhân viên phục vụ: "Chào anh, cho hỏi phòng này đi lối nào ạ?"

Sau khi nhìn rõ số phòng trên thẻ của cô nhân viên phục vụ trợn tròn mắt, vừa kinh ngạc vừa đánh giá cô từ trên xuống dưới.

"Chào anh, có vấn đề gì không?"

"Không, không có ạ." Nhân viên phục vụ cung kính cúi gập người chín mươi độ: "Đó là khu vực dành cho khách siêu VIP, mời cô đi theo tôi."

Vân Chi Ý được đưa vào thang máy.

Sau khi đi thang máy sang trọng cô lại đi qua mấy dãy hành lang. Càng đi nền nhà càng lộng lẫy vàng óng ánh, cứ như thể một thế giới mới đang mở ra trước mắt.

"Thưa cô, đây là phòng cô cần tìm."

"Cảm ơn."

Vân Chi Ý nắm chặt thẻ phòng, đưa tay lên nhấn chuông cửa.

Cửa "Cạch" một tiếng rồi mở ra. Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị một lực mạnh kéo vào trong phòng.

Bất thình lình cô bị ép vào tường, đôi môi bị chặn lại một cách thô bạo.

Đây không phải là một nụ hôn mà là sự cắn xé và trừng phạt. Ngoài cảm giác đau đớn ra cánh môi cô không còn cảm nhận được bất cứ điều gì khác.

"Ưʍ... Đau quá..."

Trong phòng tối đen như mực, mắt cô ngấn lệ, hai tay ra sức đấm vào l*иg ngực anh.

"Lệ... Cầu xin anh, đừng cắn em, anh ta sẽ thấy mất!"

Cảm giác đau trên môi dần tan đi nhưng ánh mắt của người đàn ông lại càng thêm lạnh lẽo.

Anh dùng tay nhẹ nhàng xoa lên cánh môi cô: "Vân Chi Ý, lúc ở bên cạnh anh ta cô chủ động lắm mà, sao thế, sợ tôi đến vậy à?"

"Cô quan tâm đến cảm nhận của anh ta thế à? Sợ anh ta biết mối quan hệ của chúng ta đến vậy à?"

Quan hệ á, cô và Lệ Quắc Dã có quan hệ gì đến chính cô cũng không biết.

"Lệ thiếu gia, chuyện của em em tự có chừng mực. Em chỉ xin anh đừng tung tin lung tung gây thêm rắc rối cho em."

"Nếu anh cho rằng chúng ta có quan hệ gì đó, vậy thì xin anh hãy nể tình mối quan hệ này mà giúp em lần này."

Ánh sáng trong căn phòng tối om dần trở nên rõ hơn, chiếu lên làn da trắng như tuyết mỏng manh tưởng chừng chạm vào là vỡ của cô.

Ngón tay người đàn ông trượt từ cánh môi cô xuống, lướt qua cổ, xương quai xanh rồi trượt dài trên làn da cô.