"Ba và dì Đinh của con đã bàn rồi, con cũng không có chị em gái nào khác, hay là lúc kết hôn cứ để Dĩ Nhu làm phù dâu cho con nhé."
Vân Chi Ý phản bác lại.
"Không cần đâu, con đã có sắp xếp riêng rồi."
Thấy cô từ chối thẳng thừng Vân Chấn Nam cũng không ép nữa mà chuyển chủ đề: "Vừa nãy Chủ tịch Tô có gọi điện nói rằng tối nay ở thành phố Kim sẽ có một buổi đấu giá lớn. Nơi đó quy tụ rất nhiều nhân vật máu mặt và quyền quý từ khắp các giới, ông ấy muốn cậu Tô dẫn con đi cùng để mở mang tầm mắt, tiện thể đấu giá vài món trang sức quý hiếm làm quà cưới cho hai đứa."
Chủ tịch Tô đã chuyển ba trăm triệu vào tài khoản của Tô Thâm, bảo anh ta đến đón Vân Chi Ý.
Vậy mà giờ này Tô Thâm vẫn đang ở trên lầu "Mặn nồng" với An Dĩ Nhu.
Mãi đến khi sắp đến giờ Tô Thâm mới mặc xong âu phục chỉnh tề.
"Chi Chi đến nhà cũ chắc cũng sắp về rồi."
An Dĩ Nhu ôm chặt lấy anh ta không buông, còn cố tình để lại một dấu hickey thật đậm trên cổ anh ta.
"Anh Thâm, có phải cô ta không biết mối quan hệ của chúng ta đâu, chẳng qua là bây giờ đầu óc có vấn đề nên tạm thời không nhớ ra thôi. Sao nào, lẽ nào anh còn sợ cô ta biết à..."
"Sợ?" Tô Thâm nhếch môi cười lạnh: "Nếu sợ thì anh đã không ở bên em rồi. Chỉ là nếu cô ta biết thì sẽ hơi khó giải quyết thôi."
Vân Chi Ý của bây giờ ngoan ngoãn đến lạ, không hiểu sao lại khiến người ta thấy thương cảm.
Tô Thâm dường như có dự tính khác.
Cưới Vân Chi Ý về đặt ở nhà làm vật trang trí cũng không tệ
Mấy ngày nay cuộc sống của Vân Chi Ý trôi qua rất bình lặng.
Kể từ tối hôm đó trở về cô vẫn luôn tỏ ra ngoan ngoãn khờ khạo. An Dĩ Nhu và Tô Thâm cũng dần nới lỏng cảnh giác với cô.
Tính đến nay cũng đã được khoảng một tuần.
Dường như cuộc sống của cô đang dần trở lại quỹ đạo vốn có.
Thế nhưng tất cả những điều này chỉ là sự yên bình giả tạo trước cơn giông bão mà thôi.
Tám giờ tối, Vân Chi Ý mặc một chiếc váy lễ phục cúp ngực màu đen được Tô Thâm dìu lên ghế phụ của chiếc Lamborghini.
Tô Thâm mặc một bộ vest trắng hàng hiệu cao cấp, cúi người sang bên cạnh để thắt dây an toàn cho cô.
"Chát!"
Vân Chi Ý đột nhiên giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt Tô Thâm.
Tô Thâm đau đến nhíu mày, lần đầu tiên bị phụ nữ tát nên có hơi ngẩn người.
"A Thâm, có con muỗi... Anh xem này!" Vân Chi Ý đưa con muỗi đã dính sẵn trên tay cho anh ta xem.
"Con côn trùng chết tiệt, nó hút của em nhiều máu quá, em có đánh đau anh không?"
Giọng của Vân Chi Ý dịu dàng ngọt ngào, đôi mắt long lanh trên gương mặt tinh xảo dường như chứa đựng sự quan tâm vô hạn.
Tô Thâm nhất thời bị cô mê hoặc đến ngây người, anh ta sờ lên má: "Không sao, không đau chút nào. Tay Chi Chi mềm như vậy sao có thể đánh đau anh được? Dù em có dùng sức hơn nữa cũng không sao đâu."