Mãi đến khi cánh mũi khẽ động, ngửi thấy hương mai lạnh thoang thoảng trên áo hắn, nàng mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Nàng theo phản xạ định quỳ xuống, nhưng vì đứng ngây ra quá lâu nên hai chân tê rần. Bàn chân còn chưa kịp nhấc khỏi mặt đất, đầu gối đã mềm nhũn, cả người chực ngã nhào về phía trước.
Ngay lúc đó, một đôi tay to lớn, mạnh mẽ đã cách qua lớp áo, vững vàng giữ lấy cánh tay nàng.
Bàn tay thật lạnh, lạnh đến thấu xương.
Ninh Huyên Nhi sững người, ngẩng đầu nhìn Tạ Chẩm Hạc, khóe môi vì căng thẳng mà bất giác mím chặt.
“Thiếu... thiếu gia...”
Khóe môi Tạ Chẩm Hạc cong lên một đường cong đẹp mắt, hàng mi dài cụp xuống nhìn nàng.
Thiếu nữ trước mắt da trắng hơn tuyết, dưới làn da băng cơ ngọc cốt lại ẩn hiện sắc hồng nhàn nhạt, khí sắc vô cùng tốt.
Ánh nắng ban mai rọi lên gương mặt nàng, khiến nốt ruồi son nhỏ xíu giữa sống mũi vốn dễ bị bỏ qua nay lại trở nên vô cùng bắt mắt.
Nhưng không biết là vì sợ hãi hay vì lý do nào khác, đôi mắt đen láy trong veo kia giờ đây lại mở to tròn xoe, trông hệt như một chú mèo con bị dọa cho giật mình.
Nụ cười nơi khóe môi Tạ Chẩm Hạc càng sâu hơn, hắn khẽ mở đôi môi mỏng: “Đã thấy cả rồi sao?”
Ninh Huyên Nhi run lên, sống lưng cứng đờ, nhất thời không biết nói gì.
Không lẽ vì nàng đã thấy chuyện không nên thấy mà hắn định gϊếŧ người diệt khẩu ư?
Mồ hôi lạnh lập tức thấm ướt lưng áo Ninh Huyên Nhi. Nàng mấp máy đôi môi anh đào, cố gắng nặn ra vài câu giải thích.
“Nô tỳ, nô tỳ là nha hoàn của Bích Ngọc Viện, vốn định đến lấy ít bút mực cho biểu tiểu thư, nhưng vì không rành đường trong phủ nên đã lạc lối, vì vậy mới...”
Nghe vậy, Tạ Chẩm Hạc khẽ nhếch môi, tỏ vẻ hứng thú đáp một tiếng: “Ồ?”
Đột nhiên, lực siết trên tay nàng nới lỏng. Ninh Huyên Nhi cứ ngỡ Tạ Chẩm Hạc đã đổi ý, còn chưa kịp vui mừng thì giây tiếp theo, cằm nàng đã bị những ngón tay thon dài của hắn nâng lên.
Nàng buộc phải ngẩng đầu đối diện với Tạ Chẩm Hạc.
Tạ Chẩm Hạc càng lúc càng sát lại gần, cuối cùng dừng ở một khoảng cách có chút mờ ám.
Hắn cúi người, lọn tóc rơi trên xương quai xanh của Ninh Huyên Nhi.
Cứ lay động mãi, khiến nàng thấy nhồn nhột.
Tạ Chẩm Hạc nheo đôi mắt đẹp, giọng nói trong trẻo nhưng lại thốt ra những lời lạnh lùng vô tình.
“Bí mật này đã bị ngươi trông thấy, ngươi nói xem...”
“Ta nên xử trí ngươi thế nào đây?”
Bất chợt, bàn tay còn lại của hắn đặt lên eo nàng, hoàn toàn chặn đứng đường lui của nàng.
“Cắt lưỡi ngươi, hay là gϊếŧ luôn?”
Ninh Huyên Nhi mở to mắt, chiếc cổ trắng ngần căng cứng, hàng mi đen nhánh chớp lia lịa.
Nàng nuốt nước bọt, trong lòng gần như tuyệt vọng.
Nàng không còn cách nào khác, chỉ có thể cầu xin tha mạng.
“Nô tỳ thật sự không thấy gì cả, thiếu gia... cầu xin ngài tha cho nô tỳ một mạng!”
Đến cuối câu, giọng Ninh Huyên Nhi mềm đi, mềm đến mức có chút ngọt ngào.
Tạ Chẩm Hạc thấy bộ dạng này của nàng thì khẽ cười một tiếng, đột nhiên buông chiếc cằm đã bị hắn bóp đến hơi đau của nàng ra. Năm ngón tay dần di chuyển xuống, hướng về phía cổ nàng.
Ninh Huyên Nhi chau mày, thầm nghĩ phen này tiêu rồi.
Hắn định bóp cổ nàng, giải quyết tại đây luôn sao!
Thấy đôi tay với những đốt ngón tay rõ ràng đang ngày một gần, nàng sợ hãi đến cực điểm, theo bản năng nhắm chặt mắt lại, trốn tránh sự thật mà nàng không muốn chấp nhận.
Nương ơi, con xin lỗi.
Nữ nhi bất hiếu, còn chưa kịp sống một cuộc đời tốt đẹp đã phải bỏ mạng ở đây rồi.
Nếu có kiếp sau, nữ nhi nhất định sẽ không chạy lung tung nữa!
Nàng sụt sịt, chờ đợi cái chết ập xuống. Nhưng cảm giác ngạt thở trong tưởng tượng đã không đến. Một đầu ngón tay mềm mại như ngọc khẽ lướt qua chiếc cổ trắng ngần của nàng, nhẹ như chuồn chuồn đạp nước rồi rời đi.
Còn bàn tay vốn đặt trên eo nàng, không biết từ lúc nào đã rời đi, thay vào đó là một cái chạm nhẹ nhàng trên đỉnh đầu.
Cơ thể nàng bất giác run lên.
Trên đỉnh đầu Ninh Huyên Nhi vang lên một tràng cười vô cùng êm tai, tựa như tiếng ngọc châu va vào nhau.