Đôi mắt Tạ Trường Hành hơi mở to, tâm hồn bỗng chốc bị lay động.
Hắn ta cách lớp tay áo ướt sũng của Ninh Huyên Nhi, nắm lấy cổ tay vừa lau nước cho hắn ta còn chưa kịp buông xuống, giọng nói có chút khàn khàn: “Biểu tiểu thư của nàng và ta không hề có qua lại, nàng từ đâu biết lát nữa ta phải đi gặp tổ mẫu?”
“Nếu nàng biết ta phải đi gặp tổ mẫu, hôm nay nàng rơi xuống nước ở đây, lẽ nào là cố ý?”
Khi Tạ Trường Hành nói đến câu cuối, giọng điệu đã có chút lạnh lùng.
Ninh Huyên Nhi bị chất vấn tại chỗ, trong lòng một trận hoảng hốt.
Nàng vội vàng lắc đầu như trống bỏi: “Rơi xuống nước tuyệt đối không phải trò đùa, sao nô tỳ dám!”
“Chỉ là biểu tiểu thư vốn thích hoa sen, chẳng qua nô tỳ thấy hoa sen trong hồ này nở đẹp, muốn hái một cành mang về.”
Nàng càng nói giọng càng nhỏ, đầu cúi thấp, Tạ Trường Hành chỉ có thể thấy đỉnh đầu đen nhánh của nàng: “Nhưng mà...”
Hàng mi cong vυ"t của Ninh Huyên Nhi run rẩy, dịu dàng nói: “Nô tỳ quả thực ngưỡng mộ thiếu gia, đã hỏi thăm hành tung của thiếu gia, cũng muốn hái một cành hoa sen tặng cho thiếu gia.”
Nói xong, Ninh Huyên Nhi có chút chột dạ, ngẩng đầu lén lút liếc nhìn Tạ Trường Hành trước mặt.
Họa Mi đã dạy nàng, một khi Tạ Trường Hành hỏi tại sao nàng lại xuất hiện ở đây, nàng không thể không nói dối, nhất định phải nửa thật nửa giả.
Nàng làm theo lời Họa Mi nói, chỉ là không biết lời nói dối này của nàng thế nào, Tạ Trường Hành tin được mấy phần?
Lại thấy Tạ Trường Hành không còn vẻ bất cần như ban nãy, có chút không nhịn được cười.
Hắn ta buông cổ tay nàng ra, nở một nụ cười khá chân thành: “Nếu là người khác, e là đã loanh quanh tìm lý do lừa ta rồi, nàng thì lại thật thà.”
Ninh Huyên Nhi lè lưỡi, có chút ngại ngùng: “Chút mánh khóe nhỏ của nô tỳ, sao dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt thiếu gia.”
Nàng thấy thái độ của Tạ Trường Hành có sự thay đổi, liền thay đổi vẻ cẩn trọng ban nãy, ra vẻ nịnh nọt lấy lòng.
Nhưng lần này Tạ Trường Hành lại không đáp lời, chỉ mỉm cười nhìn nàng, im lặng không nói.
Ninh Huyên Nhi không biết mình rốt cuộc có lừa gạt thành công không, thử hỏi: “Thiếu gia, ngài còn không mau thay y phục, ngài cứ như vậy, nô tỳ lo ngài bị cảm lạnh.”
Nói xong, Ninh Huyên Nhi khẽ cử động vai, chống tay xuống đất từ từ ngồi dậy.
Từ nãy đến giờ, Tạ Trường Hành đã đặt nửa người trên của nàng lên đùi mình, vẫn để nàng dựa vào đến bây giờ.
Ban đầu nàng có chút cảm động, nên ngại không dám cử động lung tung, nhưng dựa lâu quá nửa người nàng đã tê rần, thực sự muốn ngồi dậy hoạt động một chút.
Thân thể mềm mại ấm áp lập tức rời khỏi lòng, trong lòng Tạ Trường Hành trống rỗng trong giây lát.
Còn chưa kịp cảm nhận được cảm xúc đột ngột này, Tạ Trường Hành đã cảm thấy một cảm giác dính dấp truyền đến từ khắp nơi trên da thịt.
Thì ra là thời gian ra khỏi nước càng lâu, toàn thân hắn ta đã bị lớp vải ướt sũng dán chặt vào, khó chịu đến cực điểm.
Tại sao ban nãy lại không hề có cảm giác gì...
Tạ Trường Hành đè nén tình cảm ngày càng dâng trào trong lòng, dứt khoát đứng dậy: “Nếu không có chuyện gì lớn, vậy thì nàng mau về đi, ta cũng đi gặp tổ mẫu.”
Hắn ta vỗ vỗ bàn tay dính bụi, quay người đi chưa được bao xa lại dừng bước, quay đầu nhìn sâu vào mắt Ninh Huyên Nhi.
Ninh Huyên Nhi đứng tại chỗ, mắt không chớp nhìn theo bóng lưng của Tạ Trường Hành. Khi hắn ta quay đầu lại, đôi mắt tròn có chút cô đơn lập tức mở to.
Nàng nở một nụ cười vui vẻ và mừng rỡ, tiến lên vài bước, giọng nói vừa đủ để hai người họ nghe thấy: “Thiếu gia, ân huệ hôm nay, nô tỳ biết lấy gì báo đáp?”
Tạ Trường Hành cụp mắt nhìn xuống hông nàng, lẩm bẩm: “Hương nang ám giải, la đới khinh phân.” (*)
(*) Tạm dịch: “Túi thơm thầm tháo, dải lụa nhẹ buông.” Hai câu thơ này xuất phát từ tác phẩm “Tây Du Ký” của Ngô Thừa Ân.
Khi ngẩng đầu lên, hắn ta nhìn vẻ mặt có chút ngượng ngùng của Ninh Huyên Nhi, cười một cách phóng khoáng và ngang tàng: “Từ xưa đến nay, nữ nhi đều dùng túi thơm để gửi gắm tình cảm. Ta thấy tài thêu của nàng không tồi, túi thơm này đẹp lắm, hay là cho ta đi.”