Họa Xuân vội vàng quỳ xuống dập đầu, miệng không ngừng lặp lại: “Đa tạ biểu tiểu thư, đa tạ biểu tiểu thư!”
Nguyễn Diệu Doanh cúi người đỡ nàng ta dậy, hàng mi khép hờ: “Bây giờ, ta cần ngươi giúp ta làm một việc, xem như là thử thách xem ngươi có thể đảm nhiệm vị trí này không.”
Sao Họa Xuân có thể bỏ qua cơ hội thể hiện lòng trung thành này: “Biểu tiểu thư cứ nói, nô tỳ không dám từ chối.”
Nguyễn Diệu Doanh nheo mắt, khóe môi nhếch lên: “Gửi lời cho Tứ thiếu gia, đêm nay giờ Tý, Bích Ngọc Viện không gặp không về.”
Nhìn ánh mắt không tin nổi của Họa Xuân, nụ cười trên môi Nguyễn Diệu Doanh càng sâu hơn.
Tạ Chẩm Hạc, sự sỉ nhục của huynh, sự phớt lờ của huynh, tất cả những gì huynh đã làm, ta sẽ ghi nhớ trong lòng.
Ta nhất định sẽ khiến huynh phải hối hận.
Ninh Huyên Nhi khoác tay Họa Mi, đi qua thảm cỏ xanh mướt đến gần Nguyệt Kiến đang ngồi xổm trên chiếc ghế đẩu nhỏ giặt quần áo.
Nguyệt Kiến giặt rất chăm chú, một lúc lâu cũng không để ý đến họ. Ninh Huyên Nhi liền đưa tay lên miệng, ho nhẹ một tiếng.
Lúc này Nguyệt Kiến mới để ý có người sau lưng, dùng cánh tay lau mồ hôi trên trán rồi cong môi nói: “Huyên Thảo? Đừng vội, ta sắp xong rồi.”
Nàng ấy nhúng tay vào suối, vẩy sạch những giọt nước rồi mới quay người lại. Khi phát hiện sau lưng có hai người, nàng ấy giật mình một cái.
Nguyệt Kiến nhìn Ninh Huyên Nhi đang cười vui vẻ, rồi lại nhìn Họa Mi có chút rụt rè, hơi lúng túng: “Đây là?”
Ninh Huyên Nhi cười rạng rỡ: “Nguyệt Kiến, ta giới thiệu một người cho ngươi làm quen.”
“Nàng ấy tên là Họa Mi, là bạn mà ta quen ở Tê Xuân Viện, người tốt lắm!”
Đôi mắt Nguyệt Kiến hơi mở to, vội vàng tự giới thiệu với Họa Mi.
Nhưng dù sao giữa hai người vẫn còn chút xa lạ, sau vài câu nói đơn giản, không khí lại rơi vào im lặng.
Nguyệt Kiến gãi đầu, cố gắng làm nóng không khí, tùy tiện bắt chuyện: “Đúng rồi, các ngươi nghe nói chưa, chuyện của Tứ thiếu gia đó.”
Họa Mi vội vàng gật đầu, cũng bắt đầu phấn khích: “Biết biết, nghe nói suýt nữa thì làm chủ mẫu tức đế ngất đi!”
Hai người tìm được chủ đề chung, lập tức trò chuyện rôm rả, ngược lại Ninh Huyên Nhi đang ngơ ngác bị bỏ sang một bên, dậm chân hờn dỗi: “Này này, chuyện gì vậy, cũng nói cho ta biết với chứ!”
Nguyệt Kiến nghe vậy, có chút kinh ngạc nhìn nàng: “Ngươi lại không biết sao?”
Ninh Huyên Nhi cau mày nghiêng đầu, khó hiểu xòe tay ra.
Nguyệt Kiến kỳ quái nhìn nàng: “Sáng sớm hôm nay, Tứ thiếu gia đã đến xin Triệu di nương cho cưới biểu tiểu thư đó.”
“A?”
Ninh Huyên Nhi sững sờ, một lúc lâu mới tìm lại được lưỡi của mình, lắp bắp: “Ta hoàn toàn không biết.”
Họa Mi ở bên cạnh tích cực bổ sung: “Biểu tiểu thư cũng đã đến Tùng Hương Viện, tỏ ý mình vô cùng tình nguyện.”
“Thứ tử của mình có thể cưới được biểu tiểu thư, Triệu di nương dĩ nhiên là vui mừng khôn xiết, nhưng suýt nữa thì làm chủ mẫu tức chết. Nha hoàn ở Tùng Hương Viện nói, lúc đó chủ mẫu đến, sắc mặt xanh mét, mấy lần định nổi giận đều phải cố nén lại.”
“Cuối cùng cũng không đưa ra câu trả lời chắc chắn, tức giận đùng đùng bỏ đi. Vẫn là lão gia nghe tin rồi lên tiếng, chuyện này mới được định đoạt.”
Ninh Huyên Nhi vẫn còn chìm trong sự kinh ngạc không thể thoát ra, Họa Mi và Nguyệt Kiến đã thay nhau kể lể rành mạch chuyện này, đến cuối cùng ngay cả nguyên nhân đằng sau thái độ hoàn toàn khác biệt của lão gia và chủ mẫu đối với chuyện này cũng được đem ra bàn tán.
Họa Mi phân tích đâu ra đó: “Ta thấy à, là lão gia coi thường thân thế của Nguyễn gia, nhưng chủ mẫu lại rất hài lòng với biểu tiểu thư, hai người sớm đã có mâu thuẫn, vừa hay có cơ hội này, lão gia liền mượn cớ phát huy.”
Nguyệt Kiến vô cùng đồng ý: “Ta cũng thấy vậy... Nhưng điều kỳ lạ là, tại sao biểu tiểu thư lại không chọn Nhị thiếu gia, mà lại gả cho một Tứ thiếu gia chẳng có gì trong tay?”
“Chuyện này thì không biết được.” Họa Mi lắc đầu, đảo mắt một vòng: “Nhưng cũng không phải biểu tiểu thư muốn gả là Nhị thiếu gia chịu cưới, có lẽ hắn đã có người bên ngoài rồi?”