Tạ Chẩm Hạc bắt được sự thay đổi nhỏ trên mặt nàng, nhướng mí mắt: “Có phải đã quên lời ta nói ngày đó rồi không?”
Lời nói ngày đó?
Trong đầu Ninh Huyên Nhi hiện lên một đoạn hồi ức, cuối cùng dừng lại ở lần gặp đầu tiên.
Tạ Chẩm Hạc đi ngang qua nàng, cuối cùng nhẹ giọng cảnh cáo bên tai nàng, bảo nàng kẹp chặt đuôi làm người.
Hắn định nhắc lại chuyện cũ sao?
Không, hắn chưa bao giờ quên.
Quả nhiên, mỗi một bước Tạ Chẩm Hạc làm vừa rồi, đều là để nàng thả lỏng cảnh giác.
Tựa như con sói gian ác vờ ngủ say để dụ dỗ con mồi, đợi đến khi nàng quên đi sự nguy hiểm của hắn, liền cắn ngược lại một cái, dùng hàm răng sắc nhọn đâm thủng yết hầu nàng, khiến nàng tan xương nát thịt.
Ninh Huyên Nhi nuốt một ngụm nước bọt, đầu ngón tay bắt đầu run rẩy: “Thiếu gia, nô tỳ không quên. Chuyện ngày đó, nô tỳ vẫn luôn giữ kín như bưng, nô tỳ có thể thề với trời!”
Nói rồi, Ninh Huyên Nhi liền giơ ba ngón tay lên bên mặt, trong lòng run sợ.
Tạ Chẩm Hạc khẽ nhướng mày, không tỏ ý kiến: “Giữ kín như bưng? A...”
“Cái đó không quan trọng, quan trọng là, ngươi nhớ kỹ lời ta nói hôm nay.”
Nói xong, Tạ Chẩm Hạc từ trong tay áo lấy ra chiếc khăn tay vừa bị hắn giấu đi, nhét trở lại vào túi tiền bên hông Ninh Huyên Nhi: “Giữ cho kỹ, đừng bất cẩn “đánh rơi” nữa.”
Tạ Chẩm Hạc nở một nụ cười mỉa mai, đôi mày mắt vốn luôn dịu dàng trở nên có chút sắc bén, hắn xoay người rời đi, để lại Ninh Huyên Nhi ngơ ngác đứng trong bóng cây, vừa hoảng sợ, lại vừa khó hiểu.
Cái gì vậy chứ!
Cái gì mà đừng có ý nghĩ không an phận, rõ ràng mỗi lần nhìn thấy Tạ Chẩm Hạc, nàng đều muốn đi đường vòng.
Là hắn cứ hết lần này đến lần khác âm hồn không tan mà xuất hiện trước mặt nàng, khiến nàng không thể không đối mặt với hắn.
Không đeo vòng tay của hắn thì bị phạt, bị hắn ép làm chuyện xấu hổ chết người này lại nói nàng vọng tưởng?
Có phải bị bệnh không!
Ninh Huyên Nhi tức giận dậm dậm chân: “Hại ta vừa rồi còn...”
Chính là bởi vì Tạ Chẩm Hạc đưa nàng vào cảm xúc đó, nàng mới có thể chìm đắm trong giây phút kề cận bên nhau.
Ninh Huyên Nhi nhăn mặt, nhéo một cành cây bên cạnh liền bắt đầu trút giận, vặt trụi hết lá cây trên đó.
“Đáng ghét, thật đáng ghét.”
“Ỷ thế hϊếp người, thật đáng ghét!”
Miệng thì Ninh Huyên Nhi không dám chỉ tên điểm họ mà mắng, nhưng trong lòng lại đem tổ tông mười tám đời của Tạ Chẩm Hạc ra hỏi thăm một lượt.
Mãi đến khi vặt xuống chiếc lá cuối cùng, Ninh Huyên Nhi mới cảm thấy cơn tức trong lòng nguôi ngoai.
Tạ Chẩm Hạc âm tình bất định, hỉ nộ vô thường đã chạm đến vảy ngược của nàng.
Khiến nàng từ sợ hãi đến phẫn nộ, lại đến bây giờ là nổi loạn, Tạ Chẩm Hạc chỉ dùng vài câu nói lạnh nhạt.
Ninh Huyên Nhi nắm lấy túi tiền vừa bị Tạ Chẩm Hạc chạm vào, vẫn còn chút hơi lạnh, nhướng nhướng mày liễu.
Không cho nàng vứt khăn tay đúng không, vậy nàng không vứt là được.
Phía đông không sáng thì phía tây sáng, đâu phải chỉ có một cách này để quyến rũ thiếu gia.
Nàng cũng không tin, lần nào cũng trùng hợp bị Tạ Chẩm Hạc bắt gặp.
Đổi sang một thời điểm khác không gây chú ý là được.
Không cho nàng trêu chọc Tạ Trường Hành ư? Nàng càng muốn.
Nếu nàng thật sự ngoan ngoãn nghe lời như vậy, nàng đã không phải là Ninh Huyên Nhi.
****
Xuân Minh đứng chờ bên ngoài xe ngựa hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng màu xanh nhạt quen thuộc ở cửa Tạ phủ.
Tạ Chẩm Hạc vẫn mang dáng vẻ tiên khí phiêu diêu, tay áo phồng lên trong gió, khóe miệng cong lên một nụ cười như có như không.
Xuân Minh vội vàng nở một nụ cười, giơ tay khom người về phía xe ngựa: “Thiếu gia, ngài đã tới.”
Nói xong, Xuân Minh vén rèm xe lên cho hắn. Đợi đến khi Tạ Chẩm Hạc lên xe, hắn ta cũng theo sau.
Sau khi ngồi xuống, hắn ta đánh giá sắc mặt Tạ Chẩm Hạc, không hiểu sao lại cảm thấy hôm nay hắn có gì đó khác thường.
Hình như...
Tâm trạng đặc biệt tốt?
Xuân Minh đè nén sự tò mò trong lòng, quyết định hỏi chuyện chính trước: “Thiếu gia, tên nội ứng bắt được trong phủ ngày đó, sau này có thẩm vấn ra được rốt cuộc là người do ai phái tới không ạ?”