Tú Hà nuốt nước bọt, rồi quỳ lê đến gần Nguyễn Diệu Doanh, nắm lấy vạt váy của nàng ta, ngẩng đầu nhìn, nghiến răng nói: “Biểu tiểu thư, nô tỳ biết là ai đã quyến rũ Nhị thiếu gia rồi.”
****
Nghe vậy, Nguyễn Diệu Doanh đột ngột quay đầu nhìn Tú Hà, ánh mắt sắc như dao găm.
Bàn tay đang đặt trên mặt đất của nàng ta khẽ co lại, giọng nói run rẩy vì tức giận: “Là ai?”
Tú Hà nghiến răng kèn kẹt, giọng nói như muốn nghiền xương Ninh Huyên Nhi ra tro: “Huyên Thảo!”
Lời nói đanh thép của Tú Hà vừa dứt, Nguyễn Diệu Doanh đầu tiên là sững sờ, sau đó không tin nổi mà nhoài người về phía trước, nắm lấy hai vai Tú Hà mà lắc mạnh: “Sao có thể?”
“Một nô tài hèn mọn như vậy, Nhị ca ca huynh ấy... sao có thể!”
Tú Hà trừng mắt, quả quyết nói: “Biểu tiểu thư, nô tỳ nhìn thấy rõ mồn một!”
“Vừa rồi ở ngoài sân, nô tỳ đang nói chuyện đàng hoàng với Huyên Thảo thì tình cờ gặp Nhị thiếu gia, người đoán xem thế nào?”
“Nàng vừa thấy Nhị thiếu gia liền bám riết lấy mà ra sức quyến rũ, như dây tơ hồng quấn lấy thân cây, hận không thể quấn chặt lên người Nhị thiếu gia.”
“Ấy thế mà Nhị thiếu gia lại rất hưởng thụ cái vẻ õng ẹo giả tạo đó của nàng. Nô tỳ ngứa mắt nói mấy câu, ngược lại còn bị Nhị thiếu gia trách mắng.”
Tú Hà kể lể có đầu có đuôi, Nguyễn Diệu Doanh đang bị cảm xúc mạnh chi phối hoàn toàn không có tâm trí suy xét những sơ hở trong đó, đã bị cơn ghen tuông ngùn ngụt làm cho mờ mắt.
Nguyễn Diệu Doanh siết chặt hai tay thành nắm đấm, đầu ngón tay ấn sâu vào lòng bàn tay, tức đến toàn thân lạnh buốt: “Tiện nhân, tiện nhân!”
“Dưới mắt ta mà dám quyến rũ người trong lòng của ta, ai cho nàng lá gan hùm mật gấu đó!”
Tú Hà cố nén khóe miệng đang giật giật, gắng sức kìm nén niềm vui sướиɠ trong lòng, nắm lấy tay Nguyễn Diệu Doanh, ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt nói: “Biểu tiểu thư, đúng vậy đó. Người xem nô tỳ nói có sai đâu, loại người không an phận như vậy, lúc nào cũng ôm tâm tư quyến rũ chủ tử.”
“Chỉ có nô tỳ mới là thật tâm thật ý hướng về tiểu thư mà thôi.”
Thấy sắc mặt Nguyễn Diệu Doanh trắng bệch không còn giọt máu, Tú Hà lại hạ giọng, từ từ dụ dỗ: “Theo nô tỳ thấy, chi bằng bán thẳng nàng đi cho xong, đỡ cho sau này gây thêm nhiều tai họa.”
“Huống hồ, nô tỳ vẫn luôn cảm thấy, Nhị thiếu gia chỉ là tạm thời bị hoa dại cỏ hoang này làm mờ mắt thôi. Chỉ cần người trừ khử con hồ ly tinh này đi, ngài ấy tỉnh táo lại sẽ hồi tâm chuyển ý, nhớ đến cái tốt của người thôi!”
Từng câu từng chữ của Tú Hà đều nói trúng tim đen của Nguyễn Diệu Doanh.
Nàng ta bỗng thấy cơn giận nguôi đi vài phần, nhếch môi cười: “Đó là lẽ dĩ nhiên.”
Nhưng nghĩ lại, Nguyễn Diệu Doanh lại lắc đầu: “Nhưng... bán thẳng đi, thực sự không ổn.”
Tú Hà cau mày: “Tại sao?”
Nguyễn Diệu Doanh khẽ lướt nhìn nàng ta, đã bình tĩnh hơn nhiều: “Sao ngươi không nghĩ xem, ta chẳng qua chỉ là một người họ hàng ăn nhờ ở đậu trong Tạ phủ, có quyền lực gì, có tư cách gì mà đi đuổi một nha hoàn của Tạ gia?”
Tú Hà sững người, mím môi.
Nguyễn Diệu Doanh thở dài một tiếng: “Dù ngày thường có thân thiết đến đâu, cũng chỉ là người ngoài. Chỉ khi làm thê tử của Nhị ca ca, mới có thể...”
Lông mày Nguyễn Diệu Doanh phủ một tầng u uất, trong mắt nhuốm vẻ tàn nhẫn đến thấu xương: “Vì vậy, con tiện tỳ đó không chết không được.”
Tú Hà nghe vậy, trong lòng lại thở phào một hơi, tò mò hỏi tiếp: “Vậy biểu tiểu thư định làm thế nào ạ?”
Nghe câu hỏi này, Nguyễn Diệu Doanh không trả lời ngay.
Tú Hà là nô tỳ hầu hạ nàng ta từ khi còn ở Nguyễn gia, vẫn luôn đi theo nàng ta đến Tạ phủ.
Tuy có nhiều tật xấu nhỏ mọn, nhưng đối với nàng ta lại vô cùng trung thành.
Nhưng dù vậy, nhiều mưu kế của nàng ta vẫn sẽ không nói cho Tú Hà biết, chỉ vì Tú Hà quá lỗ mãng, không giấu được chuyện trong lòng, nếu nói hết ra, chỉ tổ bị nàng ta làm hỏng hết mọi việc.
Nghĩ đến đây, con ngươi Nguyễn Diệu Doanh đảo một vòng, cố ý lảng sang chuyện khác.
“Không sao, ta sẽ tính toán.” Nguyễn Diệu Doanh như nhớ ra điều gì, ánh mắt dời đến bên hông Tú Hà: “Đúng rồi, miếng ngọc bội đó, Huyên Thảo có đeo cẩn thận không?”