Chương 24: Sau thân cây, thiếu niên giở trò

Ngày hôm sau vẫn có sáu hộp sữa sáng và chiều, Manh Nha khóe môi giật giật, trên diễn đàn trường đã bắt đầu có những bài đăng kêu than khóc lóc, sở dĩ một ngày bị ép uống sáu hộp sữa không chống đỡ nổi.

Manh Nha cũng nhận ra trò quỷ này là của Lạc Trầm.

Anh vậy mà vì trả thù cô mà bắt cả trường chịu, những người vô tội đáng thương.

Đây cũng là lời cảnh cáo cho cô, đừng dại chọc anh.

Manh Nha không nhịn được nữa, nhân cơ hội cần đi lấy đề ôn photo, Manh Nha liền giả vờ tốt bụng giành đi, trước khi đi có nhắn tin cho anh hẹn gặp mặt.

Lạc Trầm nhìn dáng vẻ lén lút của cô núp sau thân cây lớn sau trường thì hừ cười, hai tay đút trong túi quần ung dung sải bước đến.

Manh Nha đứng phía sau thân cây, Lạc Trầm đứng phía trước, bị ngăn cách bởi thân cây lớn.

Manh Nha ai oán hỏi: “Cậu không tính dừng việc cho mọi người sáu hộp sữa uống hả?”

Lạc Trầm khoanh hai tay trước ngực, lưng dựa vào thân cây nhàn nhạt nói: “Tại sao phải dừng?”

Lạc Trầm lúc nào cũng thích vặn ngược lại cô cho bằng được.

“Mọi người đâu có làm gì cậu, nếu cậu giận vì tớ nhận hộp sữa của An Tân thì quả thật lúc đó tớ chỉ muốn trong mắt mọi người hòa đồng hơn.”

Manh Nha không nhìn được sắc mặt hiện tại của Lạc Trầm, cô chỉ hết sức dùng lời lẽ của mình giải thích cho anh hiểu.

“Hôm đó tôi có cảnh cáo cậu rồi nhưng cậu không nghe cứ nhận, tôi không sao hết khó chịu được nên đành cho mọi người chịu chung.”

Manh Nha: “...”

Vô lý, hết sức ngang ngược, không nói lý lẽ, hóa ra anh lại là người vậy.

“Lạc Trầm, tớ xin lỗi, cậu dừng lại đi.” Manh Nha chủ động xuống nước trước dỗ dành

Lạc Trầm sửng sốt, giọng Manh Nha rất ngọt lại trong, nhẹ nhàng đầy sự lôi cuốn mà giờ đây rõ ràng cô đang nũng nịu dỗ anh.

Manh Nha vốn nghĩ muốn lấy lòng anh nào ngờ thấy bên kia im lặng thì nhíu mày tò mò vừa định đi ra xem thì thân hình cao lớn của Lạc Trầm đã xuất hiện đè cô lên thân cây trở lại.

“A…”

Cô giật mình kêu lên, Lạc Trầm hai tay chống lên thân cây cả người ở trước mặt cố trụ cô giam trong lòng, cô hoảng loạn muốn vùng ra.

“Có người nhìn thấy đó.”

So với Manh Nha, Lạc Trầm bình thản hơn nhiều, anh khàn giọng đem chóp mũi cọ vào má cô: “Có biết nói với giọng điệu đó chỉ khiến con trai muốn ngay lặp tức đè cậu ra làm chết không?”

Manh Nha run lên, cô biết người con trai đó là anh, chỉ có anh lưu manh bỉ ổi thôi.

“Tớ, tớ… Lạc Trầm, giờ này dễ có người lắm.”

“Không sao đâu, có tôi ở đây.”

Một lời trấn an trầm ấm đầy sự chắc nịch khiến Manh Nha vô thức tin theo, sau đó Lạc Trầm đã cúi xuống hôn lên môi cô.

Manh Nha đã có chút kinh nghiệm cũng không bài xích né tránh chỉ nghĩ muốn mau chóng kết thúc cho nhanh nên chủ động há miệng để anh đưa lưỡi vào.

Lạc Trầm yêu thích sự chủ động này, anh đè đầu cô sát thân cây, đầu lưỡi len lỏi vào trong quấn lấy lưỡi cô triền miên, hút hết mật ngọt bên trong.

Năm "con rắn" thon dài lướt trên làn da mát lạnh của cô, Manh Nha giật nảy người bắt đầu nhận ra ý định của anh liền trừng mắt lắc đầu muốn thoát, Lạc Trầm đưa một tay còn lại đè cô trở lại thân cây.

Cô hoảng đến trào nước mắt ra, đầu cô như nổ đom đóm, sợ hãi cùng hoảng loạn muốn ngăn hành động của anh lại.

Lạc Trầm biết Manh Nha nhát gan, bởi vì thân cây đủ to che đi cơ thể của cô, cho dù có ai nhìn thấy cũng không nhìn ra cô đang dưới người anh.

“Đừng! Bị phát hiện là lớn chuyện đó.”

Da mặt cô mỏng, cô không dám làm lộ liễu như thế.

Lạc Trầm cười xấu xa, một con rắn nằm dưới chân cô ác ý "cắn" yêu một cái vào miếng thịt mềm mọng, Manh Nha tê giật hét lên liền xấu hổ bịt miệng lại khóc.

Quá đáng, anh trêu đùa cô.

Lạc Trầm càng thêm hưng phấn, anh sắp chờ không được nữa nhưng không sao, nhẫn nhịn bây giờ tới đó trả một lượt.

Cơ thể con gái làm từ nước, vừa mềm vừa ướt, Lạc Trầm cũng hiểu câu nói này, cho nên mới có nhiều người nguyện sa vào du͙© vọиɠ chỉ vì sự cực khoái mà tìиɧ ɖu͙© mang lại.

Manh Nha không dám khóc lớn cũng không dám kêu ra tiếng khiến cô quên mất bản thân, cô cảm thấy cô bị anh làm điên rồi, nghĩ thôi cô lại khóc, rõ ràng chỉ là mượn tiền mà lại phải trả giá đắt như thế.

Lạc Trầm lại không hiểu tâm tư con gái, nói trắng ra anh là thẳng nam, anh cũng không thể suy đoán được suy nghĩ lung tung sâu xa của con gái cho nên không hiểu được cô khóc là do tủi thân.

“Khóc vì thích sao?”

Manh Nha uỷ khuất không đáp, cô cảm thấy đây khác gì bán mình.

Anh cho cô tiền, cô đem thân ra đáp.

Thấy cô im lặng, anh còn không biết cô không vui chỗ nào, mặc kệ, làm cô thích trước đã.

Lúc này bên tai Manh Nha nghe tiếng nói của những người xung quanh, hình như là một nhóm học sinh học thể dục đi ngang qua.

Cô sợ đến đầu nhỏ lắc liên tục muốn đẩy anh ra.

“Suỵt, cậu còn loạn mới bị phát hiện đấy, ngoan ngoãn để yên thì không sao.” Lạc Trầm nhỏ giọng nhắc nhở

Manh Nha sợ đến siết cổ áo sơ mi của anh đến mức nhàu nát, cô run rẩy nước mắt lưng tròng đứng yên để anh tiếp tục trêu chọc.

Nhóm học sinh là một nhóm lớp mười một trong trường di chuyển ra sân sau học, chọn ngay vị trí trước cây lớn mà Lạc Trầm và Manh Nha đang núp phía sau.

Manh Nha không dám phản ứng mạnh, sợ sẽ bị phát hiện chỉ như con thỏ không ngừng run run.

Lúc này khi nhóm học sinh luyện tập xong có người muốn nghỉ ngơi, bước chân vừa đặt vào thảm cỏ đã thấy từ sau thân cây lớn có người bước ra.

Nhóm học sinh kinh ngạc đều nhìn thiếu niên với dáng người nổi bật, gương mặt anh tuấn cùng khí chất thanh nhã mà ngẩn ra.

“Anh Lạc Trầm.”

Sức hút của anh ở ISW rất lớn, nam sinh ghen tị, nữ sinh mến mộ.

“Các bạn đổi chỗ khác học được không? Chỗ này tôi có chuyện cần dùng.” Lạc Trầm đảo mắt nở nụ cười lịch sự

Đương nhiên sẽ không ai dám ý kiến.

Lớp trưởng của lớp học kia vội lên tiếng: “Mọi người, di chuyển đến sân trước tập.”

Đợi nhóm người rời đi xa, Lạc Trầm quay lại phía sau thân cây nhìn Manh Nha hai mắt còn ươn ướt, hàng mi dài rung động thì tặc lưỡi cúi xuống hôn lên mũi cô.

“Yếu ớt quá.”

Manh Nha tức giận đánh bả vai anh một cái sau đó chỉnh lại quần áo mà rời đi trước.

Lạc Trầm bật cười nhìn dáng đi không vững của cô lại cố đi nhanh để thoát thì càng thêm thích thú.