Chương 22: Con thỏ bật khóc

Tiết học ôn buổi tối kết thúc, Manh Nha lần nữa muốn tẩu thoát nhưng lần này Lạc Trầm đã biết trước nên liền ngáng chân không cho cô đi ra.

Manh Nha ôm cặp sợ hãi nhiều hơn.

Lớp học ra về hết, Tang Phụng cũng không dám kéo cô về mà Lâm Thánh Kiệt và Trữ Văn Đông cũng chẳng dám đến gần chỉ sợ rước họa vào thân.

Trong lớp học không có người, tiếng của nữ sinh vang lên từng tiếng nhỏ đứt đoạn.

Manh Nha bị ép ngồi trên đùi Lạc Trầm, tay anh ôm chặt eo cô, cả người cô đang lo sợ mà run rẩy.

Lạc Trầm đưa đầu lưỡi xâm nhập vào bên trong khoang miệng cô càn quét lại mạnh mẽ như một cách trừng phạt.

Thân thể cô như trôi dạt bất định, bị ép ngửa đầu đón nhận nụ hôn cuồng dã kia, cả người bị bao trùm bởi mùi hương bạc hà, hơi thở nóng bỏng của anh.

Ai mà biết anh lại ở trong lớp làm việc này với cô, lỡ có người chưa về đi ngang qua sẽ phát hiện ngay.

Trong lòng tràn ngập nỗi hoảng sợ, nhân cơ hội anh thả ra có cơ hội nói chuyện, cô liền run run nói: “Lạc Trầm, sẽ bị thấy.”

“Nếu cậu chỉ sợ bị thấy thì yên tâm, không ai đến lúc này đâu.”

Giống như anh không quan tâm lắm vẫn tiếp tục việc của mình.

Chiếc áo sơ mi của Manh Nha tuột dần cho đến hai bên bả vai, làn da trắng như tuyết mịn màng còn mát lạnh như băng ngọc làm anh thầm than.

Manh Nha khóc lớn, thút thít nói: “Rõ ràng tớ chỉ mượn tiền cậu thôi, tớ sẽ trả, tớ không muốn làm cái này để trả.”

Lạc Trầm đưa tay giữ tay cô, lạnh giọng nói: “Ngay lúc cậu nhận thì tôi đã nói cậu đang làm thêm cho tôi rồi. Cậu không muốn cũng phải làm, cậu nghĩ rằng trả tiền là xong sao? Tôi không thiếu tiền, tôi cần là cậu.”

Manh Nha bị nói đến ú ớ, nhận tiền rồi còn trả lời thế nào, cô uất ức khóc thêm: “Nhưng nó không cần đến mức này.”

Cơ bản cô không nghĩ sẽ đền đáp đến mức này, huống chi hình tượng Lạc Trầm trước nay rất tốt, một thiếu gia nhã nhặn, thân thiện, không phải một tên ác bá, xấu xa.

Lạc Trầm hừ cười, anh thản nhiên nói: “Tôi cơ bản đã nói tôi không phải kẻ tốt, ngay lúc cậu nhận tiền thì cậu đã không còn đường thoát chỉ có thể làm mọi cách khiến tôi hài lòng.”

Nói xong anh kéo tay Manh Nha ra lệnh: “Buông tay ra.”

Manh Nha luôn sợ Lạc Trầm, trước kia hay bây giờ chỉ có sợ hơn.

Manh Nha lắc đầu: “Đừng mà.”

“Đừng cái gì? Lúc nhận hộp sữa sao không nghĩ tới cảnh này? Lúc cười nói với nam sinh khác sao không nghĩ tôi giận?”

Hoá ra là chuyện này, đây là cô tự tìm đường chết.

“Ngoan ngoãn, đừng để tôi làm gì tại lớp."

Manh Nha không phản kháng được, khóc bù lu bù loa nhưng tay đã trượt ra.

Ánh mắt Lạc Trầm lóe lên tia sáng, trong lòng thầm than, thật đẹp.

Cô siết lấy cổ áo sơ mi Lạc Trầm, nước mắt lưng tròng, khống chế không để bị phát hiện bản thân có phản ứng xấu hổ, cô chỉ hừ hừ không dám kêu lớn, cả người vô định.

Lạc Trầm chỉ nghĩ quả nhiên cảm xúc chân thật mang nhiều thoải mái như thế, anh chỉ muốn nhiều hơn bởi vì còn ngọt hơn cả kẹo.

Váy nữ sinh của trường ISW ngắn đến gối, không quá ngắn, không quá dài, đủ thấy đôi chân thon dài của Manh Nha, lúc này Lạc Trầm chỉ vén nhẹ cũng thấy được mảnh vải trắng tinh sạch sẽ.

“Không… Lạc Trầm, không được.”

Manh Nha càng thêm giãy dụa, Lạc Trầm nhanh tay hơn đã giữ hai tay cô.

Mặt Manh Nha giống như tờ giấy trắng, sợ đến mất hết máu.

“Một lát thôi." Lạc Trầm nói xong áp sát hơn vào người cô

“Lạc Trầm, đừng…”

Manh Nha cật lực lắc đầu, hai chân mềm nhũn trắng nõn run lên, không nghĩ đến trong lớp học trang nghiêm lại bị anh làm ra nhiều chuyện xấu hổ.

Cô trào nước mắt, đôi mắt phiếm hồng ướŧ áŧ.

Lạc Trầm khàn giọng, hơi thở càng lúc càng nặng, những chuyển động khiến cả hai không khỏi rơi vào choáng váng, so với Lạc Trầm, Manh Nha xộc xệch quần áo, khϊếp sợ kêu lên.

“Cậu, cậu… dừng lại đi.”

Lạc Trầm cảm thấy tự làm khổ mình, đầu gục bên vai cô thở hổn hển.

Bản thân đã khó chịu nhưng vẫn nhẫn nhịn, trên trán đầy mồ hôi, quả thật không đủ, nó muốn thoát ra sau đó trực tiếp đẩy vào nằm bên trong.

Khoảng thời gian im lặng qua đi, tiếng khóc thút thít giảm dần, Lạc Trầm không tiếp tục trêu chọc Manh Nha nữa, thả cô xuống.

Manh Nha lau nước mắt cài lại nút áo sơ mi, gương mặt đẫm lệ vừa đỏ vừa giận càng làm nam sinh vừa hận vừa yêu.

Hận vì không thể lặp tức hành hạ dày vò cô, yêu vì cô quá xinh đẹp như một đóa hoa kiêu sa hút hồn.

“Sau này cậu thử tránh xa tôi mà đến gần nam sinh khác nữa xem.”

Có cho cũng không dám.

Manh Nha không đáp toàn bộ uất ức biểu lộ trên mặt.

Lạc Trầm bật cười chỉnh váy lại cho cô sau đó xoa đầu cô: “Tôi đưa cậu về.”

“Tớ và cậu mà đi chung sẽ bị bế lên diễn đàn nữa đó.” Cô vẫn không muốn bị nói là bò lên giường anh

Lạc Trầm nhướng mày cười: “Tôi đã xử lý kẻ đó rồi, không còn ai theo đuôi đâu.”

Chỉ là một nam sinh mến mộ Manh Nha không có được nên sinh lòng ganh ghét, chẳng đáng bận tâm.

Manh Nha biết rõ cô có đồng ý hay không vẫn bị bắt đi về chung với anh.