Chương 19: Khóc cái gì, bây giờ khóc sau này còn khóc to hơn

Lạc Trầm không muốn lãng phí thời gian, anh nhìn chằm chằm vào cánh môi đỏ mọng của Manh Nha, hơi thở nóng hổi rất gần gương mặt Manh Nha làm cô có ý tránh đi, Lạc Trầm chẳng chút do dự đã cúi xuống chiếm đóng.

Lần này Manh Nha đã chuẩn bị tâm thế nhưng vẫn bị nụ hôn mãnh liệt của anh làm cho choáng váng trở tay không kịp.

Hơi thở hòa quyện lẫn vào nhau cùng hương thơm cơ thể đối phương càng tăng mê hoặc khó cưỡng.

Thiếu niên đã từng trải qua vài lần trải nghiệm tất nhiên chỉ muốn được khám phá nhiều chậm rãi thăm dò.

Xúc giác mãnh liệt làm da đầu Lạc Trầm căng ra, một cảm giác khoan khoái kì lạ tràn ngập cơ thể.

Manh Nha sợ đến run run rẩy rẩy mà chực trào nước mắt, cô bị ép không có đường lui chỉ đứng yên dưới người anh để cho anh tuỳ ý làm càn.

Ngực Manh Nha to, có lẽ là cỡ E, Lạc Trầm nghĩ vậy, mềm mại như một chiếc bánh pudding lớn mềm dai.

Manh Nha sợ đến khóc lóc ỉ ôi: “Cậu thả tớ ra, cậu, cậu là kẻ xấu.”

“Tôi đích thị là kẻ xấu.” Anh nhìn cô lại cố tình liếʍ dái tai cô cất giọng khàn khàn: “Tôi không chỉ hôn cậu, sờ cậu, tôi còn muốn ngậm, ăn, liếʍ rồi làm cậu khóc lóc xin tôi tha.”

“Huhu, Lạc Trầm, tớ sẽ trả tiền cậu. Đừng doạ tớ.” Manh Nha bị lời nói đầy thô tục kia làm cho sợ toáng lên mà khóc lớn

Lạc Trầm sao lại có bộ mặt đáng sợ như thế, anh nhìn trông không khác gì một tiên nhân sạch sẽ thanh tao nhưng mà trước mặt cô như một ác ma tăm tối.

“Khóc cái gì, bây giờ khóc sau này còn khóc to hơn, chừa sức đến đó khóc.” Lạc Trầm nhỏ giọng cảnh cáo

Cô muốn quay lại, quay lại giống hai năm học qua không liên quan tới anh, anh đáng sợ quá, cô không dám tới gần nữa.

Lạc Trầm áp sát người cô, từng chút chạm vào hai chân cô, Manh Nha run lên lắc đầu tránh né theo bản năng.

Manh Nha thề sau này sẽ không nhận tiền bừa bãi nữa, cô sợ đến khóc càng lúc càng lớn, Lạc Trầm tặc lưỡi kéo cô ôm vào lòng, con thỏ nhát vẫn nên được dỗ bằng không nó sẽ chạy mất.

“Nín, còn khóc là tôi làm cậu tại đây đó.”

Khóc cái gì, anh chỉ mới sờ ngực chứ đã làm gì đâu.

Manh Nha im bật nhưng nghe được tiếng nấc nhỏ, hành động cũng yếu đuối không phản ứng mạnh nữa.

Giây trước là hồ ly mê hoặc anh, giây sau đã biến thành con thỏ nhát.

Lạc Trầm cúi xuống hôn lên mắt cô, dịu dàng nói: “Không lẽ cậu không có phản ứng gì sao?”

Manh Nha hiểu ý tứ kia, đôi mắt đẫm nước nhìn anh lộ ra sự xấu hổ ngượng ngùng.

Khoé môi anh cong lên càng thêm cao hứng: “Hửm?”

“Uh…” Manh Nha lập tức đỏ mặt mà chui rúc trốn trong lòng anh

Lạc Trầm bật cười nhận ra hành vi trốn tránh đáng yêu kia thì càng thêm yêu thích.

Dù sao cũng là cô gái mới lớn dễ bị dẫn dụ sa đoạ.

~

Manh Nha ngồi trên bàn ăn, dạo gần đây ba Manh thường xuyên không về nhà, sớm tâm tình mẹ cô đã không tốt càng tệ hơn.

“Dạo này con có bắt chuyện thân thiết với Lạc Trầm hơn chưa?”

Manh Nha nghe mẹ Manh hỏi thì giật mình có chút né tránh: “Dạ, vẫn tốt.”

Phải là tốt đến mức cô không dám nghĩ đến.

“Thấy rồi đó, lấy người kém cỏi thì chỉ có khổ. Con cũng không giỏi chỉ nhờ gương mặt còn không lấy lòng Lạc Trầm thì chẳng dựa dẫm vào bản thân được đâu.”

Lời nói của mẹ Manh như nhát dao cứa vào tim Manh Nha khoét sâu một lỗ.

Cô cúi đầu cố gắng ăn xong dĩa rau trộn.

Cô luôn luôn yếu kém như thế chẳng bằng ai.

“Sắp thi rồi lo mà học hành lần này ít nhất phải trong top 5 của lớp.” Mẹ Manh lườm cô nhắc nhở

Manh Nha nuốt miếng cà chua xuống nhỏ giọng đáp: “Dạ, con sẽ cố gắng.”

Nhiều lúc Manh Nha không hiểu, trong mắt mẹ cô, cô thật sự tệ hại thế sao?

Bà chưa từng công nhận những việc cô làm, từ nhỏ đến lớn luôn luôn chê bai cô chẳng bằng con nhà người ta, đôi lúc cô không biết được cô có phải con ruột bà không?