Công việc này chẳng ai muốn làm, vì ngoài thu thập lá, cành, hoa, còn phải lấy cả mẫu đất nữa. Có lúc còn phải trèo lên cao, tuột xuống thấp vô cùng kiệt sức.
Giáo sư: “Tống Dương, em giẫm lên cái này trèo lên hái một cành xuống cho thầy nào”, thực sự phải vừa trèo tường vừa leo cây, khổ không tả nổi.
Hôm đó, Tống Dương cầm xẻng hoa, người bẩn thỉu, mệt mỏi, ống quần dính đầy bùn đất đầu xuân, vạn vật đâm chồi, giáo sư bảo: “Đi thu mẫu vật nào!”
Lạnh đến mức mặt tái mét, môi tím ngắt, còn chảy cả nước mũi thật sự tức đến nghẹn lòng. Thế mà cô gái nhỏ này buộc tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo khoác kiểu áo choàng, vừa nhìn thấy anh, mắt đã sáng rực lên. Phải nói rằng, trong khoảnh khắc đó, tâm trạng của Tống Dương bỗng trở nên tươi sáng.
Cô gái nhỏ sau khi mắt sáng lên thì cứ quấn lấy anh không rời anh mấy lần nhìn thấy vạt áo khoác của cô quét xuống đất, muốn nhắc nhở nhưng lại sợ làm cô hoảng. Vì có lần anh tốt bụng nhắc một cô gái rằng chiếc nơ cài tóc trên đầu sắp rơi, có lẽ không chắc chắn lắm, kết quả là cô gái đó đỏ mặt như lửa, lắp ba lắp bắp, nói không nên lời, sau đó nghe nói về ký túc xá đã khóc. Bạn bè đều bảo anh quá đáng, sao lại nói ra chứ? Lúc này phải làm người lịch thiệp, giả vờ không thấy mới đúng!
Giáo sư già mấy lần muốn lấy gì đó, quay lại thì thấy hai người xách đồ chẳng thèm để ý đến ông cô gái thì quấn lấy chàng trai, còn chàng trai thì ngoan ngoãn đào mẫu vật.
Giáo sư già cười ha ha, cố ý nói: “Hai đứa cũng để ý đến tôi một chút đi chứ.”
Tống Dương đỏ mặt, còn cô gái nhỏ thì nhanh như chớp chạy qua đưa đồ giáo sư cần rồi lại nhanh như chớp chạy về.
Trên đường về, giáo sư già trêu anh: “Ôi trời, lần sau đi tôi vẫn gọi cậu, có cậu là có thêm một lao động khỏe. Tôi mà gọi người khác, mấy cô gái nhỏ chắc chắn đã chê mệt mà chạy mất, làm gì chịu theo đào bùn cả nửa ngày.”
Về việc Tống Dương đi Đại học G một chuyến mà “dẫn” về một cô gái, đám bạn đều tỏ thái độ: Ha ha, có ngày phải tạt axit vào mặt cậu mới được!
Nhưng khoảng cách kéo dài dường như cũng làm nhiệt tình giảm bớt. Quý Sanh tuy có số điện thoại của Tống Dương, nhưng không thường xuyên liên lạc với anh. Một tuần gửi một hai tin nhắn, đa phần đều chẳng đâu vào đâu.
Tống Dương đôi lúc không hiểu cô muốn làm gì. Cô thích anh hay không thích anh? Cho anh một câu trả lời rõ ràng đi! Anh mang tin nhắn đi hỏi bạn bè, nhận được các đáp án như sau:
Một là cô gái này ngại ngùng.
Hai là cô gái này rất hứng thú với thực vật, yêu thích học hỏi.
Bà là cô gái này coi cậu là phương án dự phòng ý kiến này vừa đưa ra đã bị bác bỏ ngay: “Không thể nào!”.
Bốn là cô gái này rảnh rỗi tìm người trò chuyện.
Năm là cô gái này đang đùa cậu.
Ý kiến 1 và 5 nhận được nhiều phiếu nhất. Bảo Kiện hỏi Tống Dương: “Sao? Trúng tiếng sét ái tình à? Cô ấy xinh lắm hả?”
Tống Dương lắc đầu: “Không phải, chỉ là muốn hiểu rõ ý cô ấy thôi.” Cô ấy đang theo đuổi anh ư? Đang đùa anh ư? Hay chỉ xem anh như trò tiêu khiển? Anh cảm thấy không rõ ràng thì không yên tâm.