Cái chồi cây trong lọ kín, sau nửa tháng mà vẫn không có chút thay đổi.
Ban đầu Quý Sanh nhét chiếc lọ ấy vào tận sâu trong tủ quần áo như thể không muốn nhớ gì cả. Mỗi lần lấy quần áo, cô chỉ đưa tay vào sờ thử xem cái lọ còn ở đó không, nhưng tuyệt nhiên không dám mở ra nhìn.
Sau khi mọi thứ trở lại “bình thường”, cô càng không muốn nhắc lại chuyện đó, càng không muốn hồi tưởng lại chút nào.
Trốn tránh được nửa tháng, cuối cùng cô cũng thở dài mà lấy chiếc lọ ra. Trước khi mở nắp, cô còn mang theo hy vọng: biết đâu cái chồi đó nó đã héo, đã khô, giống như lá cây rụng, úa tàn rồi chết hẳn rồi.
Cô còn gửi một tin nhắn hỏi Tống Dương: “Một nhánh chồi bị cắt ra, bị bỏ trong lọ kín. Không khí không có, nước không có, ánh sáng không có, đất cũng không có thì sống được bao lâu?”
Tống Dương nhận được tin nhắn của cô gửi đến thì giật cả mình: Cái cô nhóc này bắt đầu rẽ hướng sang thể loại kinh dị rồi sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, anh lên mạng tải xuống một bức ảnh cây con dễ thương. Rồi sau đó vào ứng dụng chỉnh ảnh, anh thêm một icon đôi mắt long lanh rưng rưng cho cây con kèm theo dòng chữ “Xin hãy yêu thương em~”, cuối cùng nhấn nút gửi đi cho cô.
Quý Sanh mở ảnh ra, suýt nữa ném luôn điện thoại vì sợ hãi.
Cái mầm trong lọ cho Quý Sanh biết, tất cả chỉ là mơ mộng hão huyền. Sinh lực của nó… thật sự rất mạnh mẽ. Mạnh đến mức khiến cô bắt đầu nảy sinh những ý nghĩ táo bạo hơn.
Nếu không thể tránh, thì chỉ còn cách đem nó ra mà nghiên cứu thôi!
Sau ngày nghỉ, Quý Sanh trở lại trường học. Buổi học hôm đó rất quan trọng, không ai dám trốn tiết. Quý Sanh biết Diêu Đông Hải và Bối Lộ Giai chắc chắn sẽ đến lớp, thế là cô lén quay về ký túc xá, trốn tiết.
Đợi cho trong phòng không còn ai, cô liền chuẩn bị chiến dịch bắt tay vào việc phanh thây cái chồi non kia, nên bận rộn tới lui chuẩn bị: găng tay cao su y tế, dung dịch làm mềm da tay, đũa dùng một lần, nhíp gắp lông mày bằng kim loại và một cây nến thơm.
Cô bắt đầu đeo găng tay lên, mở nắp lọ, đổ cái mầm non kia ra đĩa inox ăn cơm. Cô nghĩ rằng nó chắc chắn sẽ không thể bám rễ trên kim loại.
Quý Sanh cẩn thận cắt cái mầm ấy ra thành ba đoạn, mỗi đoạn khoảng năm milimet. Cô phát hiện bên trong cái mầm dường như không còn độ ẩm. Đợi năm phút trôi qua cũng không có giọt nước nào thấm ra giấy. Điều này cho thấy việc nhốt nó trong lọ kín mười lăm ngày không phải là không có tác dụng.
Sau đó cô lấy một đoạn ngâm vào dung dịch làm mềm da tay, đoạn còn lại cô kẹp bằng nhíp, đốt trên ngọn lửa của cây nến.
Lửa cứ cháy hết cả nửa thân mầm.
Khi Quý Sanh tận mắt nhìn đoạn mầm ấy cháy khô trong ngọn lửa rồi hóa thành tro bụi thì cô bỗng cảm thấy lớp bóng tối đen kịt mà các bộ phim kinh dị từng gieo vào tâm trí cô cuối cùng cũng tan biến hoàn toàn.
Nó cũng chẳng có gì ghê gớm cả.
Xác định được rằng nó thực sự có thể bị tiêu diệt, Quý Sanh mới bắt đầu thực hiện những thí nghiệm tiếp theo. Mẩu chồi non cô ngâm trong dung dịch làm mềm da tay được đổ trở lại vào lọ.
Vừa làm vừa thầm nghĩ: 500ml cho một mẩu 5mm, thử xem mày chết được không hả, đồ bé tẹo mà đòi ngông à?.
Sau đó cô lại cắt thêm một đoạn nữa, đặt lên đũa dùng một lần, chờ khoảng nửa tiếng cũng không thấy nó bám rễ gì lên đũa.
Có thể thấy, nó sẽ không bén rễ trên vật chết.
Cuối cùng chỉ còn lại phần đỉnh mầm. Khi nó mới bám vào rễ cây lúc ban đầu, hai lá nhỏ của nó mỗi bên dài tới một centimet. Nhưng lúc bị cắt khỏi tay Quý Sanh, kích thước của nó đã nhỏ lại, dù lúc đó cô không đo mà chỉ dùng mắt thường để đoán. Bây giờ đo kỹ lại, hai lá chồi chỉ còn khoảng 2mm.
Quý Sanh lại cất nó vào lọ kín, dự định lần tới sẽ thử cho nó tiếp xúc với đất và tiếp xúc với một thân cây còn sống. Cô đoán rằng nếu gặp sinh vật sống, nó sẽ có thể bén rễ, thậm chí có thể hồi phục sức sống. Nhưng việc này sẽ vô cùng hệ trọng. Mà trước mắt bây giờ cô cần nghiên cứu nó, phân tích nó để biết rốt cuộc nó là cái gì, và đã gây ảnh hưởng gì đến cơ thể cô.
Vậy… cô có nên chuyển sang học đại học Nông nghiệp không nhỉ?
Quý Sanh nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Lúc đó Tống Dương đang ăn cơm trong căn-tin, vừa nghe thấy âm báo tin nhắn thì tiện tay mở ra… kết quả bị sặc cơm, ho một trận dữ dội.
Anh ho đến long trời lở đất, khổ sở không tả nổi. Bảo Kiện ngồi cạnh vội vã vỗ lưng cho anh đầy xót xa, vừa vỗ vừa cầm lấy điện thoại Tống Dương: “Ai vậy? Gửi gì mà làm cậu sặc đến thế?”
Tống Dương vừa ho vừa nhào tới giật lại điện thoại.
Nhưng… đã chậm một bước rồi.
Bảo Kiện nhìn vào tin nhắn điện thoại, lần này cậu ta không hét toáng lên, cũng không kêu gọi “Anh em ơi mau đến xem nè”. Mà chỉ dùng giọng điệu của một nhà khoa học, rất bình tĩnh hỏi: “Bạn gái cậu có bị nước vào não không đấy?”
Nội dung tin nhắn như sau: “Trường cậu có dễ vào không? Giờ tớ muốn chuyển qua Đại học Nông nghiệp thì có được không? Hay phải thi lại đại học từ đầu?”
Tống Dương cuối cùng cũng ho xong, lấy lại điện thoại rồi chìm vào trầm tư.
Anh chắc chắn Quý Sanh không yêu mình đến nỗi đánh mất lý trí để mà mong được học chung trường với anh.
Hay là trường Nông nghiệp dạo này có chuyện gì nên nổi lên? Bỗng dưng hot khắp mạng xã hội? Hay có chỉ tiêu mới à?
Chuyện này phải tìm hiểu thử mới được!!
Tống Dương nghiêm túc hỏi Bảo Kiện: “Cậu thấy trường mình có sức hút gì không? Với sinh viên bình thường hoặc mấy công ty tuyển dụng ngoài xã hội ấy thì trường mình không phải ngôi trường danh giá gì, phải không?.”
Bảo Kiện thành thật: “Dù có gì gì thì cũng không hấp dẫn bằng cậu đâu.”
Tống Dương vẫn hy vọng sẽ có một lý do nào đó hợp lý hơn. Anh nhìn điện thoại một cách nghiêm túc, nói: “Chắc cô ấy rất thích Đại học Nông nghiệp.” Hoặc có thể nói là rất ngưỡng mộ luôn ấy.
Bảo Kiện cảm thấy Tống Dương thật đúng là… biết giả vờ.
“Tỉnh lại đi, người ta thích là cậu! Vì thích cậu nên mới muốn vô học chung trường với cậu đấy. Theo tôi thấy thì phòng tuyển sinh nên lấy hình cậu in ra dán khắp nơi trên đường, có khi còn thu hút được thêm các sinh viên mới từ trường khác nhảy qua đó.”
Có một giọng nói cứ ong ong vang lên bên tai anh. Mà từ khi Bảo Kiện bắt đầu lan truyền chuyện này thì cái giọng đó lặp đi lặp lại càng ngày càng nhiều. Nhiều đến mức Tống Dương cũng bắt đầu nghĩ nếu thật sự Quý Sanh muốn chuyển ngành chỉ vì thích anh, thậm chí sẵn sàng thi lại đại học như Bảo Kiện nói: Quyết tâm của cô gái ấy không phải dạng vừa đâu nhé! Còn hơn đi đâm đầu vô lửa!
Vậy… cô ấy thực sự là thích anh lắm hả?
Tống Dương cảm thấy… áp lực to đùng đang đè nặng lên hai vai anh.
Liền sau đó, Quý Sanh nhận được một bức thư tình dài ngoằng, đầy chân thành và tha thiết của Tống Dương gửi cho mình.
Tống Dương đã phân tích từ mọi góc độ của một sinh viên trường Nông nghiệp. Anh khuyên cô nên ở lại đại học G học tiếp. Nếu giờ cô thi lại thì quá phí thời gian và công sức, đồng thời anh cũng không ngại chê bai Đại học Nông nghiệp đủ đường. Nào là cơ sở vật chất lạc hậu, ký túc xá nữ vẫn còn là phòng tám người, trường không có nhiều trang thiết bị hiện đại,... hòng cố gắng dập tắt hoàn toàn hứng thú của cô với trường Nông nghiệp đại học.
Nếu cô thật sự yêu thích ngành Nông nghiệp hay Thực vật học, thì có thể giống như trước đây, có thể trực tiếp hỏi anh. Anh đảm bảo sẽ nghiêm túc trả lời từng câu hỏi một.
Không ngờ Tống Dương lại là người nhiệt tình đến vậy.
Quý Sanh có hơi cảm động, liền thử thăm dò hỏi: cô muốn xem tế bào của một loài thực vật, không biết anh có thể giúp cô một chút được không?
Tống Dương sau khi gửi tin nhắn khuyên nhủ cho cô thì cứ thấp thỏm chờ đợi. Cái kiểu yêu quá sâu đậm này của cô gái… anh thật sự gánh không nổi mà.
Điện thoại vang lên, thấy Quý Sanh chỉ hỏi một yêu cầu nho nhỏ như vậy, Tống Dương lập tức vỗ ngực đảm bảo: [Không vấn đề gì! Anh có chìa khóa phòng thí nghiệm của giáo sư. Trong phòng thí nghiệm thiết bị cơ bản đều có đủ. Hay là cuối tuần này anh đến đón em? Em muốn xem cây gì cũng được, trong phòng thí nghiệm còn nhiều mẫu vật lắm, anh có thể lấy hết cho em xem. Chìa khóa đều ở chỗ anh!]
Bên này Tống Dương đang tuyên bố hùng hồn khí thế ngút trời, thì bên trong ký túc xá, ba người bạn cùng phòng của anh đang thì thầm với nhau:
Bảo Kiện: “Bạn gái nói muốn chuyển qua học Nông đại, dọa Tống Dương sợ tè ra quần luôn.” Nói xong cậu bỗng cảm thấy làm trai đẹp cũng khổ, vì mấy cô gái bị hút vào nam sắc thường chiến đấu dữ dội không thua gì fan cuồng Hàn Quốc, kiểu yêu là yêu đến chết cũng không buông!
La Á Nam thì luôn là người nghi ngờ mọi thứ: “Tớ nghĩ cô nhóc đó chắc chỉ nói đùa cho vui thôi, định dọa cậu ta chút thôi mà. Thấy không, bây giờ Tống Dương bị dọa đến nỗi cô nhóc đó nói cái gì cũng đồng ý hết rồi. Theo tớ thì trước khi Tống Dương tốt nghiệp, cô nàng kia sẽ lôi được cậu ta đi đăng ký kết hôn cho coi.” Với thủ đoạn như thế thì đời này Tống Dương chạy cũng không thoát khỏi tay cô ấy đâu.
Đinh Nghiễn chỉ quan tâm đến đúng một chuyện: “Hẹn hò mà đến phòng thí nghiệm coi mẫu vật sao? Gu này nặng đô quá đấy?”