Nước miếng Quý Sanh suýt nữa chảy thành dòng ba nghìn thước. Bánh bao thịt nóng hôi hổi và sữa đậu nành có bỏ đường.
Tuyệt lắm. Sau khi phơi nắng đến mức sung sướиɠ mãn nguyện, cô còn tưởng bản thân sẽ không bao giờ còn thèm khát đồ ăn của loài người nữa cơ.
Cô mang theo toàn bộ tiền mặt và thẻ. Sau những chuyện xảy ra ngày hôm qua, thật ra cô luôn trong trạng thái sẵn sàng… sẵn sàng bỏ trốn bất cứ lúc nào. Nhưng giờ phát hiện mình vẫn còn ham muốn ăn uống, cô phủi mông đứng dậy, đi thẳng đến nhà ăn.
Lúc này trong nhà ăn chẳng còn bao nhiêu sinh viên đang dùng bữa nhưng học sinh vẫn lục tục kéo đến. Đối với học sinh ở trường này, bỏ tiết đầu vì trời lạnh đã là truyền thống rồi.
Bước chân vào phòng ăn, điều đầu tiên Quý Sanh làm là nhìn về phía cửa sổ. Ánh mắt cô lập tức bị luồng sáng chiếu rọi kia hút chặt lấy. Cô mê mẩn đến mức chỉ muốn độc chiếm lấy toàn bộ ánh nắng nơi đó!
May mắn thay, quầy bán bánh bao thịt chính là quầy đầu tiên ngay bên cạnh cửa sổ, đúng ngay chỗ ánh nắng đang chiếu vào. Quầy sữa đậu nành thì ngay sát bên cạnh.
Quý Sanh từ tốn xếp hàng mà không hề bực bội. Cô mua năm đồng bánh bao và hai ly sữa đậu nành rồi tìm một chỗ ngập tràn ánh nắng để ngồi ăn.
Cô phát hiện, sức ăn của mình… thế mà chẳng thay đổi chút nào.
Mỗi lần phát hiện một điều gì đó vẫn giống như trước đây, cô đều cảm thấy vui vẻ. Điều này chứng minh rằng bản thân cô chưa thật sự thay đổi quá nhiều.
Nhưng, có một chuyện lại khiến cô lo lắng.
So với sự hoảng loạn hôm qua, thì sáng nay sau khi phơi nắng một lúc, nỗi sợ hãi trong lòng cô… bỗng biến mất rồi.
Quý Sanh cẩn thận cảm nhận từng trạng thái cảm xúc của mình lúc này: cô cảm thấy thỏa mãn, hạnh phúc, vui vẻ, nhẹ nhõm.
Miêu tả dễ hiểu là: hoàn toàn không còn một chút cảm xúc tiêu cực nào cả.
Thật là quá vô lý. Thứ Năm này là kỳ thi rồi mà cô thì vẫn chưa đọc lấy một trang sách nào, vậy mà cô lại chẳng có chút sợ hãi nào cả!!
Nghĩ đến kỳ thi, điều đầu tiên nảy ra trong đầu là: có gì quan trọng đâu? Còn không bằng ra phơi nắng cho sướиɠ thân mình.
Tận hưởng hạnh phúc và vui vẻ thì chẳng có gì sai cả. Nhưng bây giờ cho dù ai đó có bóp cổ cô, cô cũng không thể nào ép bản thân cảm thấy lo lắng vì kỳ thi sắp tới.
Nhưng! Lý trí lại đang lên tiếng cảnh báo: với một cái cây thì chỉ cần tắm nắng là đủ, nhưng cô vẫn là con người!
Quý Sanh cố gắng nghĩ tới chuyện thi, “thi, thi, sắp thi rồi!!” rồi từ nhà ăn bước ra, vừa tung tăng vừa nhảy nhót bước vào vùng nắng rực rỡ