Sau lưng vang lên một giọng nói nhàn nhạt: "Có chuyện thì nói đi."
Lạc Nhạn ngước mắt nhìn, chỉ thấy y phục của vương gia cũng không chỉnh tề, hơi nước vẫn còn bốc lên quanh thân, tóc còn ướt, đai lưng cũng hơi lỏng lẻo...
Dù sao cũng là một nha hoàn từng trải qua sóng gió, Lạc Nhạn cố kìm nén sự kinh ngạc, bình thản nói: "Nguyên tiên sinh sai nô tỳ đưa thuốc trợ giấc đến."
Ngu Cẩm cúi đầu nhìn, đúng là một chén thuốc đen kịt.
Thẩm Khước nói: "Đem vào đi."
Cửa phòng khép lại, căn phòng lại trở về với sự yên tĩnh.
Thẩm Khước đẩy cửa sổ, gió đêm lùa vào mang theo hơi nước từ hồ, thổi tan bảy tám phần phiền muộn trong lòng y.
Tối nay y vốn định thức đọc công văn, nhưng bị Ngu Cẩm phá đám một trận, cũng chẳng còn tâm trí đâu nữa.
Y tùy ý tháo đai lưng, lên giường.
Vừa mới nằm xuống gối, chóp mũi liền ngập tràn hương hoa nhẹ nhàng thanh khiết.
Thẩm Khước khựng lại, bỗng mở mắt, không khỏi nhớ đến cảnh tiểu cô nương này vừa lăn lộn trên giường mình một vòng.
***
Bên kia, Ngu Cẩm cũng không sao ngủ được.
Sau cú sốc lớn, lại là một niềm vui cực đại.
Nàng chống cằm nhìn trăng, nghĩ đến việc phụ thân và đại ca vẫn còn sống, liền cảm thấy cả người tràn đầy sinh khí, nàng vẫn là nhị tiểu thư cao quý được muôn người nâng niu của Ngu gia, những ngày sống nhờ dưới mái hiên người khác cuối cùng cũng có hy vọng chấm dứt.
Tâm trạng vui vẻ, nàng nhìn ánh trăng đêm nay cũng cảm thấy đẹp hơn ngày thường, vô thức nhìn mãi đến khi nửa nén hương tắt.
Nhưng nhìn một lúc, tâm trạng nàng lại trùng xuống.
Dù sao tối nay cũng không thể xem được mật thư, tình hình rốt cuộc là thế nào vẫn còn chưa rõ. Hơn nữa, nếu phụ thân và đại ca còn sống, tại sao lại không quay về phủ?
Hẳn là họ đã gặp phải chuyện gì đó.
Ngu Cẩm dần dần cảm thấy bất an, nhưng nghĩ đến mớ mật thư kia, nàng cũng hiểu rõ, những tin tức này e rằng không phải là thứ mà nữ nhân chốn khuê phòng có thể biết được. Nam Kỳ Vương đã ra tay điều tra chuyện này, vậy chắc chắn còn có diễn biến tiếp theo, nếu nàng muốn biết chân tướng thì chỉ có thể thông qua y.
Nhưng bình thường, khi Thẩm Khước không có ở đây, ngoài cửa sẽ có người canh gác, còn khi y có mặt, nàng cũng chẳng có cơ hội, hơn nữa nếu làm thêm vài lần, nhất định sẽ bị phát hiện.
Trừ phi, nàng có thể luôn theo sát y, không rời nửa bước, nhưng rõ ràng chuyện đó không thể nào.
Sau một hồi suy tính, Ngu Cẩm mệt mỏi thϊếp đi, một giấc không mộng mị.
Vì ngủ muộn, nên mãi đến gần giờ Ngọ hôm sau nàng mới lờ mờ tỉnh lại. Không chút tinh thần, nàng ôm chăn ngồi một lúc lâu, sau đó mới lề mề bò dậy, ngồi xuống trước gương, để Trầm Khê búi tóc trang điểm.
Trầm Khê nhìn qua gương đồng, nói: "Cô nương ngủ không ngon sao? Nô tỳ đi nấu trà tỉnh ngủ cho người nhé?"
Ngu Cẩm lười biếng "ừm" một tiếng, nhìn mấy lọn tóc trên tay nàng ta, mới hỏi: "Lạc Nhạn đâu?"