Giọng nói kia vang lên một cách đột ngột, Thẩm Kim Lan còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh đã có người gọi: "Phó tổng."
Cô hơi sững lại.
Thẩm Kim Lan quay đầu, nhìn thấy gương mặt rất dễ nhận ra kia, đối phương ăn mặc không quá trang trọng, cô không hiểu vì sao Phó Thừa Văn lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
"Phó tổng, sao anh lại đến đây?"
Ngược lại khi nhìn thấy Phó Thừa Văn thì ánh mắt Dư Tâm Du sáng lên, trên người cô ta còn quấn chăn dày, mái tóc ướt vẫn còn nhỏ nước, lớp trang điểm chống thấm hôm nay chưa trôi, nhìn qua quả thực có chút dáng vẻ đáng thương khiến người ta xót xa.
"Phó tổng, anh đến đúng lúc lắm, anh phân xử giúp đi, đạo diễn Thẩm cứ bắt chúng tôi quay đi quay lại mấy cảnh dưới nước như thế, thực sự có ý nghĩa gì không chứ."
Thật ra quan hệ giữa Phó Thừa Văn và Tô Ứng Lâm khá thân thiết, họ lớn lên cùng nhau, người lớn hai bên cũng có ý vun đắp quan hệ. Tuy nhiên, ngoài bị chị gái trong nhà áp chế ra, Phó Thừa Văn gần như luôn giữ vị trí đầu tàu trong vòng giao thiệp của mình, một phần là nhờ gia thế tốt, phần khác là do tính cách và năng lực của anh.
Trong hoàn cảnh đó, lẽ ra Phó Thừa Văn nên là người đứng về phía người thân hơn là đúng sai.
Thẩm Kim Lan vẫn nhớ lần trước vị nhà đầu tư này đến đoàn phim cũng là để chống lưng cho Dư Tâm Du, cô không mong đối phương sẽ nói được lời nào dễ nghe.
"Từ khi nào thì diễn viên lại không chịu được chút khổ cực này vậy?" Phó Thừa Văn dường như cười khẩy.
Câu này lập tức khiến mọi người đều sững lại.
"Tôi nhớ có những diễn viên còn có thể nhảy xuống hồ nước lạnh giữa mùa đông, vậy sao đến đoàn phim các người thì lại không được?"
"Đạo diễn Thẩm.” Câu này Phó Thừa Văn quay sang nói với Thẩm Kim Lan: “Đây đúng là lần đầu tiên tôi thấy một đoàn phim mà diễn viên không phải vai chính lại có thể chèn ép đạo diễn đến mức này, đoàn phim các cô đúng là giúp tôi mở mang tầm mắt đấy."
Thẩm Kim Lan không hiểu Phó Thừa Văn nói câu này là xuất phát từ tâm tư gì, nhưng rõ ràng sau khi anh lên tiếng, sắc mặt Dư Tâm Du đã trắng bệch không ít.
Phó Thừa Văn trông có vẻ không được vui, giống như bị chọc giận, nhưng không thể xác định chắc chắn.
Thẩm Kim Lan biết quyền uy đạo diễn của mình đang bị thách thức, nhưng cô vốn không phải người hay lớn tiếng cãi cọ với ai, cô không thích tranh chấp, cũng tin rằng phần lớn chuyện trên đời đều có thể giải quyết bằng cách hòa nhã hơn.
Cô thở dài trong lòng, sau đó quay sang nói với Dư Tâm Du: "Dư tiểu thư, nếu cô thực sự có ý kiến với tôi, vậy thì thế này đi, bây giờ cô về nghỉ ngơi trước, hôm nay đến đây là kết thúc."
Nghe như thể Thẩm Kim Lan đã nhượng bộ.
Nhưng cô khựng lại một nhịp, rồi nói tiếp: "Ngày mai tôi sẽ cử người đến bàn với cô về chuyện giải trừ hợp đồng, vai diễn này sẽ được tuyển lại."