Cũng đúng lúc Thẩm Kim Lan quay xong cảnh này, cô bèn đứng dậy đi về phía họ.
Không chỉ mình cô, hai diễn viên chính cũng theo ngay phía sau.
Khi Thẩm Kim Lan tiến lại gần, gương mặt cô dần hiện rõ, ký ức đêm nào bất chợt ùa về, khiến Tô Ứng Lâm trong thoáng chốc không kìm được biểu cảm.
"Chào Tô tổng."
Thẩm Kim Lan vừa mở lời, Tô Ứng Lâm cũng hoàn hồn lại.
Gần đây nhiệt độ ở Kinh thị có chút giảm, ban ngày còn đỡ nhưng hôm nay Thẩm Kim Lan vẫn mặc thêm áo khoác, cả người mang sắc xám nhàn nhạt.
Dù vậy, khí chất của cô cũng không bị quần áo trên người che lấp.
Tô Ứng Lâm vừa định nói gì đó thì nam nữ chính của đoàn phim cũng lần lượt bước đến chào hỏi anh.
"Chào Tô tổng, anh lại đến thăm chị Tâm Du à? Hai người tình cảm thật đấy, hôm nay tụi em lại được ăn cẩu lương rồi." Nam chính tính cách hoạt bát, tiêu chuẩn một người hướng ngoại.
Chỉ một câu như vậy, Tô Ứng Lâm như sực tỉnh.
Dư Tâm Du lúc này vẫn đang khoác tay anh.
Nữ chính cũng lên tiếng: "Tô tổng đúng là bạn trai tiêu chuẩn hai mươi bốn hiếu."
Đúng là “giơ tay không đánh người cười”, nam nữ chính đồng loạt tâng bốc như vậy, Tô Ứng Lâm cũng chẳng còn cơ hội nổi giận, huống chi khi nhìn rõ mặt đạo diễn của đoàn phim, ý định ban đầu muốn ra oai cũng tan biến.
Tô Ứng Lâm đưa mắt nhìn sang Thẩm Kim Lan, khẽ cười: "Đạo diễn Thẩm, tôi đã nghe danh tiếng cô lâu rồi, hôm nay được gặp thấy cô có vẻ quen mắt đấy."
"Chúng ta từng gặp nhau ở đâu thì phải?"
Tình huống này hơi ngoài dự đoán, Thẩm Kim Lan ngước mắt nhìn đối phương, một lúc sau mới nói: "Tô tổng quá khen rồi, tôi thì không nhớ đã từng có cơ hội gặp Tô tổng, chắc tại mặt tôi trông phổ thông quá, anh nhận nhầm người rồi."
Dưới ánh mắt của bao người, Tô Ứng Lâm cũng không còn khí thế như lúc đầu.
"Hôm nay đường đột đến thăm, không biết có làm chậm tiến độ quay không, lát nữa trà chiều của đoàn phim cứ để tôi lo, coi như bù đắp một chút."
Ông Trình nghe vậy liền cười nói: "Vậy thì phải cảm ơn Tô tổng rồi, anh đến đây là vinh hạnh cho đoàn phim chúng tôi rồi, sao lại gọi là làm chậm tiến độ được chứ?"
Thẩm Kim Lan nói: "Tô tổng khách sáo quá."
"Mọi người cũng đừng đứng mãi: “Thẩm Kim Lan quay sang nói với Tiểu Hà: “Tiểu Hà, em mau dẫn Tô tổng và cô Dư vào ngồi nghỉ chút đi."
Một số tình huống xã giao vốn là chuyện thường tình, Thẩm Kim Lan không cảm thấy có gì xấu trong việc đối nhân xử thế.
Nhờ sự có mặt của Tô Ứng Lâm, khẩu phần ăn của đoàn phim đúng là lại được nâng cấp. Tuy vị thiếu gia này không có quan hệ lợi ích trực tiếp gì với đoàn phim, nhưng cũng phần nào lấy được cảm tình, khiến cho quan hệ của Dư Tâm Du trong đoàn cũng tốt hơn không ít.
Nhưng nếu cứ lặp lại mãi thì sẽ phản tác dụng.
Thẩm Kim Lan cũng nhận được một phần trà chiều đầy đặn, Tiểu Hà uống một ngụm nước ngọt rồi cảm thán: "Chị Lan, em vừa nhìn thử hóa đơn, cái bánh nhỏ này thôi mà mấy trăm tệ, cả đoàn ai cũng được phần thế này, tốn bao nhiêu tiền cơ chứ?"