Phó Thừa Văn lịch thiệp gật đầu với cô: "Đạo diễn Thẩm vào đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Bóng lưng Thẩm Kim Lan dần biến mất sau cửa xoay của khách sạn, Phó Thừa Văn định lên xe thì nhận được một cuộc gọi, anh dứt khoát đứng bên ngoài nghe xong rồi mới định lên xe.
Kết quả là ngay trước lúc anh chuẩn bị lên xe, một bóng người khác từ cửa xoay khách sạn bước ra.
Phó Thừa Văn vô thức nhướng mày một cái.
Người kia cũng nhìn thấy anh, cất tiếng "Ê" rồi sải bước đi tới.
"Anh Phó, sao anh lại ở đây? Trùng hợp thật đấy." Tâm trạng Tô Ứng Lâm trông có vẻ đang rất tốt.
Có một số chuyện thật ra rất dễ liên tưởng, Thẩm Kim Lan ở khách sạn này, thì diễn viên cũng rất có thể ở đây. Nhìn bộ dạng của Tô Ứng Lâm, chắc là đến tìm bạn gái.
"Tôi tiện đường đưa người về." Phó Thừa Văn đáp.
"Cậu thì sao?" Anh thuận miệng hỏi lại một câu.
"Dư Tâm Du ở khách sạn này trong thời gian quay phim, tối nay tôi đến đoàn phim của cô ấy thăm một chút."
"Vậy à." Phó Thừa Văn cụp mắt xuống, khẽ cười: “Cũng trùng hợp đấy."
"Trùng hợp gì cơ?" Tô Ứng Lâm có chút khó hiểu.
"Không có gì."
Tối nay đúng lúc đến thăm đoàn phim, đạo diễn lại không có mặt. Cùng một khách sạn, một người lên, một người xuống, vậy mà cũng không gặp nhau.
Lần lỡ đầu tiên có thể gọi là trùng hợp, đến lần thứ hai thì có vẻ thật sự là không có duyên.
"Gần đây cậu và bạn gái thế nào?" Phó Thừa Văn lại thuận miệng hỏi một câu, không rõ trong lòng đang nghĩ gì.
"Rất tốt." Nhắc đến chuyện này, mặt Tô Ứng Lâm rõ ràng có chút rạng rỡ: “Tôi cảm thấy Tâm Du mang đến cho tôi cảm giác rất khác biệt."
"Vậy à? Vậy thì hãy cố trân trọng cho tốt."
Trong đám người bọn họ, Tô Ứng Lâm tuyệt đối không thể xem là người chung thủy, anh ta luôn tự mình minh chứng cho câu "phụ nữ như quần áo."
Không rõ lần này có thể duy trì được bao lâu.
Phó Thừa Văn cũng không nói chuyện lâu với Tô Ứng Lâm, anh từ chối lời mời đi uống rượu của đối phương.
***
Cuộc sống của Thẩm Kim Lan không vì một buổi tiệc sinh nhật mà thay đổi gì. Sáng hôm sau khi bắt đầu làm việc, cô vẫn mặt mộc xuất hiện tại phim trường như thường lệ.
Buổi trưa liếc nhìn điện thoại, ánh mắt Thẩm Kim Lan hơi dao động vì mấy tin nhắn chưa đọc.
Bộ phim họ đang quay hiện nay, nguyên tác có tên là [Chìm trong nước] ngụ ý là chết chìm trong tình yêu sâu đậm, nhưng vì cái tên quá tiêu cực nên bị bắt buộc đổi thành [Chúng ta sẽ mãi yêu nhau].
Sự nổi tiếng bùng nổ của nguyên tác, theo Thẩm Kim Lan thì một phần là nhờ may mắn, bởi đây không phải là một câu chuyện quá hay, chỉ đơn giản là trùng hợp gặp được đúng người thích mà thôi.
Biên tập viên phụ trách ở nền tảng nơi cô đăng truyện vừa gửi tin nhắn hỏi cô gần đây có định viết truyện mới không.
Thật ra chuyện này cô ấy đã nhắc đến từ nửa năm trước, nhưng khi đó Thẩm Kim Lan bận việc riêng, mà việc làm một tác giả viết tiểu thuyết chưa bao giờ nằm trong kế hoạch ban đầu của cuộc đời cô.