Chớp mắt đã đến cuối tháng hai, một trận mưa xuân lất phất khiến hoa hạnh trắng hồng nở rộ, khắp các ngõ lớn ngõ nhỏ đều có tiểu đồng bày bán hoa.
Hôm nay là ngày tân khoa trạng nguyên cưỡi ngựa dạo phố, từ sớm tinh mơ, phố Chu Tước đã đông đúc người qua kẻ lại như mắc cửi, náo nhiệt ồn ào, toàn là dân chúng tụ hội xem náo nhiệt.
Dưới ánh mặt trời trong trẻo, một cỗ xe ngựa rèm ngọc chậm rãi dừng trước tửu lâu xa hoa nhất Trường An.
“Đến rồi, mau xuống đi.” Trương Uẩn Tố là người đầu tiên nhảy xuống khỏi xe ngựa.
“Biết rồi biết rồi, xem ngươi vội chưa kìa, còn chưa bắt đầu mà.” Trên mặt Cố Nguyên hiện lên ý cười nhàn nhạt, nàng đội mạn che, theo sau Lư Kiều Nguyệt cùng xuống.
Trong tửu lâu Như Ý đã sớm chật kín người, ngay cả hành lang cũng đứng đầy người chờ xem trạng nguyên dạo phố.
Ba người Cố Nguyên vừa bước vào cửa, tiểu nhị đã vội vàng tiến tới, áy náy nói: “Ba vị cô nương, thật sự là không khéo, tiệm nhà ta đã đầy ắp khách, không còn lấy một bàn trống.”
“Không sao, ta đã đặt trước một nhã gian ở quý lâu từ giữa tháng rồi, Lan nhã gian, Vân Trung Bá phủ, ngươi cho chưởng quỹ tra lại đi.”
Nói xong, Trương Uẩn Tố vẫn không quên đắc ý nhìn hai vị tỷ muội: “May là ta có mắt nhìn xa, đặt sẵn từ sớm.”
Còn chưa để Cố Nguyên và Lư Kiều Nguyệt kịp khen, sắc mặt tiểu nhị đã biến thành xấu hổ, khom người nói: “Cô nương, Lan nhã gian… đã có người rồi.”
Nét cười trên mặt Trương Uẩn Tố cứng đờ, ngay sau đó lông mày nàng ấy dựng lên: “Cái gì gọi là có người rồi?”
Tiểu nhị lau mồ hôi lạnh, đang lúng túng không biết nên giải thích thế nào, bên kia chưởng quỹ thấy bên này có động tĩnh, vội vàng bước tới, khom người xin lỗi:
“Nửa canh giờ trước, có một vị cô nương biết được Lan nhã gian còn trống, liền lập tức ngồi vào. Nhìn khí thế và dáng vẻ của vị ấy, rõ ràng là thân phận tôn quý, tiểu nhân mở tiệm buôn bán, thực chẳng dám đắc tội…”
Dứt lời, ông ta đã lấy từ trong tay áo ra một thỏi vàng, hai tay dâng lên: “Đây là vị cô nương ấy đưa để bồi thường.”
Thỏi vàng kia nặng trĩu, cũng đủ để trả cho nửa tháng thuê nhã gian của Trương Uẩn Tố.
Nhưng Trương Uẩn Tố thiếu vàng chắc? Rõ ràng không thiếu!
“Nàng ta không hiểu đạo lý tới trước tới sau sao? Một thỏi vàng mà muốn chiếm mất nhã gian của bản cô nương, nằm mơ đi! Ta thật sự muốn xem vị quý nữ nhà nào mặt dày đến thế!”