Chương 1.4

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, các cung nữ đã nối đuôi nhau vào điện để trang điểm cho Khương Ngâm Ngọc.

Hai bên phượng quan, mỗi bên cài mười hai trâm bướm phượng hoàng, đuôi phượng buông xuống từng chuỗi châu ngọc lấp lánh, xen kẽ lông vũ điểm xuyết cùng với ánh sáng châu báu rực rỡ.

Trong gương đồng phản chiếu một khuôn mặt thiếu nữ, mắt tựa hồ thu thủy, mũi quỳnh môi hồng. Ánh nắng thu lác đác xuyên qua cửa sổ chiếu vào, càng tôn lên làn da nàng mịn màng như ngọc của nàng, dường như có ánh sáng lấp lánh chảy nhẹ dưới làn da, khiến các cung nữ đứng bên cạnh cũng phải ngẩn ngơ.

Phượng quan nặng trĩu đè lên búi tóc như mây của nàng. Chiếc phượng quan này vốn là vật của Hoàng hậu tiền triều, nay được Hoàng thượng ban tặng cho Khương Ngâm Ngọc, tượng trưng cho thánh ân vô thượng.

Cung nữ đỡ Khương Ngâm Ngọc chầm chậm bước ra khỏi cung điện.

Trước đại điện là một con đường dài, hai bên có văn võ bá quan và quý tộc hoàng thất đứng.

Chờ đợi suốt một buổi sáng, mọi người cuối cùng cũng thấy bóng dáng ấy xuất hiện.

Chỉ thấy đầu Nhu Trinh công chúa phủ một lớp sa đỏ, bước ra từ Kiến Chương cung. Tuy nhìn từ xa không rõ mặt, nhưng cách lớp sa mỏng, tựa như nhìn hoa trong sương, càng khiến người ta không thể rời mắt.

Nhan sắc tuyệt mỹ của Nhu Trinh công chúa quả nhiên danh bất hư truyền.

Tiếng nhạc lễ trang nghiêm, tiếng trống dồn dập vang vọng trên không trung cung đình.

Các văn võ bá quan cung kính hành lễ, cao giọng nói: “Tham kiến Nhu Trinh công chúa.”

Trong ánh mắt dõi theo của mọi người, Khương Ngâm Ngọc từ tốn bước xuống bậc ngọc, gió nhẹ thổi phồng tay áo nàng.

Nàng xuyên qua lớp sa đỏ mỏng trước mắt, nhìn thấy dưới cổng thành nguy nga có một nam tử áo đen đội mũ đen ngồi trên một con tuấn mã, lưng đeo trường kiếm, khí độ uy nghiêm lạnh lẽo. Bên cạnh hắn, mỗi bên có hai thị vệ áo giáp đen đứng sừng sững, tay cầm cây thương.

Đây chính là phu quân mà nàng sắp gả, Vệ Hầu Vệ Yến.

Nhưng đúng lúc này, trong đám đông tĩnh lặng bỗng nổi lên một trận xôn xao.

Khương Ngâm Ngọc quay đầu lại, thấy một nam tử quý tộc bị xô đẩy trong đám đông, không cẩn thận ngã xuống đất.

Động tĩnh này cũng khiến Vệ Yến nhìn sang.

Mặt Vệ Yến sầm xuống có lẽ bị cắt ngang nên vô cùng bất mãn. Đợi một lát sau, hỗn loạn bên này vẫn chưa dừng lại, hắn ta phất tay.

Hai thị vệ áo giáp đen đẩy đám đông ra, sải bước đến trước mặt nam tử quý tộc kia.

“Ồn ào cái gì!”

Cùng với tiếng quát mắng ấy, tiếng rút kiếm vang lên.

Khoảnh khắc tiếp theo, những giọt máu đỏ tươi bắn ra. Đầu của nam tử quý tộc kia lập tức rơi xuống đất, “lộc cộc” lăn đến chân Khương Ngâm Ngọc.

Xung quanh vang lên tiếng kêu kinh hãi, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng.

Sau lưng Khương Ngâm Ngọc nổi lên một trận ớn lạnh, nàng không kìm được mà che miệng nôn khan, lùi lại một bước.

Cái đầu người ấy được nhặt lên, đưa đến tay Vệ Yến. Vệ Yến cắm nó vào cây thương bên cạnh, cao giọng nói: “Lễ điển tiếp tục.”

Tiếng nhạc lễ lại vang lên, nhưng xung quanh lại rơi vào sự tĩnh mịch chết chóc.

Khương Ngâm Ngọc nhìn vệt máu loang lổ trên mặt đất, mặt tái nhợt như sương. Nàng ngẩng đầu nhìn người nam tử đang cười rạng rỡ kia, trong đầu hiện lên vô số chuyện đã từng xảy ra với hắn.

Chôn sống tù binh, đùa bỡn thϊếp hầu, dùng vạc lớn luộc người...

Nghe nói Vệ Hầu rất thích mỹ nhân, từng biến một tiểu thϊếp mà mình yêu thích nhất thành trống mỹ nhân.

Nghĩa là, mặt trống được làm bằng da của tiểu thϊếp.

Chân Khương Ngâm Ngọc như bị đổ chì, mỗi bước đi đều khiến nàng nghẹt thở, cảnh tượng nam tử quý tộc bị chém đầu cứ thế lướt qua mắt nàng.

Đôi mắt hắn trừng lớn đến chết, cứ thế nhìn chằm chằm vào nàng.

Ngay từ khi Hoàng hậu quyết định nàng phải gả thay, trong đầu Khương Ngâm Ngọc đã hiện lên vô số kế hoạch bỏ trốn nhưng nàng vẫn không dám thực hiện, cho đến giây phút này, nàng không thể chịu đựng thêm nữa.