Cung nữ Bạch Lộ đau lòng, chạy ra ngoài múc một chậu nước, dùng khăn tay thấm nước, cẩn thận đắp lên đầu gối nàng.
“Công chúa quỳ trong điện của Hoàng hậu lâu như vậy, đứng còn không vững. Hôn lễ ngày mai lại có nhiều nghi thức phức tạp, nô tỳ lo lắng người sẽ không chịu nổi.”
Khương Ngâm Ngọc lấy thuốc mỡ, xoa nhẹ quanh đầu gối, nói: “Sẽ không sai sót đâu, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng mắc lỗi ở những dịp như thế này.”
Mẫu phi của nàng mất sớm, từ nhỏ nàng đã biết, chỉ cần lễ nghi đúng mực, mọi lời nói việc làm đều hoàn hảo thì phụ hoàng mới yêu thích.
Phụ hoàng quả thật sủng ái nàng, nhưng đáng tiếc chút sủng ái ấy, khi đối diện với quyền thế và uy hϊếp của Vệ Hầu cũng đành phải nhượng bộ.
Khương Ngâm Ngọc đi đến giá đèn, lấy lửa châm nến.
Bạch Lộ nhìn bóng lưng mảnh mai của nàng, trong lòng thấu hiểu nỗi uất ức mà nàng đang âm thầm chịu đựng, liền bước tới an ủi: “Công chúa, nô tỳ đã đi hỏi thăm rồi, tình cách Vệ Hầu tuy không tốt, nhưng cũng là anh hùng hào kiệt đó. Nghe nói dung mạo Vệ Hầu tuấn lãng, tài bắn cung và cưỡi ngựa đều xuất chúng.”
Bàn tay cầm nến của Khương Ngâm Ngọc khựng lại, hỏi: “Dung mạo tuấn lãng, tài bắn cung và cưỡi ngựa xuất chúng?”
Bạch Lộ đáp: “Cực kỳ xuất chúng.”
Khương Ngâm Ngọc hỏi: “Vậy có xuất chúng bằng Thái tử điện hạ của Đông cung không?”
Bạch Lộ giật mình, không ngờ Khương Ngâm Ngọc lại nhắc đến Thái tử, không chút suy nghĩ đáp: “Tất nhiên là không sánh bằng, Vệ Hầu sao xứng được đặt ngang hàng với Thái tử điện hạ?”
Trên đời này, luận về dung mạo tuyệt mỹ, khí độ bất phàm, lục nghệ của bậc quân tử đều tinh thông, ai có thể sánh được với Thái tử?
Thái tử điện hạ là kỳ tài hiếm thấy trên thế gian, cầm kỳ thư họa không gì không tinh thông, thơ từ thư phú do ngài sáng tác đều được văn nhân thiên hạ noi theo. Nghe nói Thái tử từng có một bức thư họa lưu truyền ra phố chợ, khiến vạn người tranh giành. Huống hồ phẩm chất của hắn thanh cao, tựa gió mát trăng sáng, khiến người đời ngưỡng mộ.
Trên đời này, có mấy nam nhi có thể sánh bằng Thái tử điện hạ chứ?
Bạch Lộ nói: “Nếu một năm trước Thái tử điện hạ không bị thương, không phải dưỡng bệnh trong Đông cung, thì ngày nay triều đình đâu đến lượt Vệ Hầu nắm giữ?”
Đối với Thái tử điện hạ ở Đông cung Khương Ngâm Ngọc không mấy quen thuộc, chỉ nói: “Nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm trang điểm.”
Đêm khuya, Khương Ngâm Ngọc gối đầu lên cánh tay, nhìn ánh trăng sáng vằng vặc chiếu xuống nền đất.
Lời răn dạy của Vi Hoàng hậu vào buổi chiều vẫn còn văng vẳng bên tai, Khương Ngâm Ngọc giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve bộ giá y bên giường.
Tiếng động sột soạt làm kinh động đến Bạch Lộ đang ngủ say bên giường.
Đôi mắt Bạch Lộ mơ màng, hỏi: “Công chúa, người vẫn chưa ngủ sao?”
“Ta không ngủ được.”
Khương Ngâm Ngọc nghiêng mình, mái tóc đen nhánh từ hõm cổ buông xuống mềm mại như một dải lụa thướt tha.
“Ta nghe nói Vệ Hầu từng có một mỹ thϊếp không cẩn thận chọc giận hắn, bị hắn dùng vạc lớn luộc dầu mà chết. Nếu ta phản bội hắn, liệu có phải chịu hình phạt tàn khốc như vậy không?”
Bạch Lộ nghe vậy, cơn buồn ngủ tức khắc tan biến, nắm chặt tay Khương Ngâm Ngọc.
“Sao công chúa đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này? Vệ Hầu sủng ái người như vậy, tuyệt đối sẽ không đối xử với người như thế đâu.”
Khương Ngâm Ngọc không nói gì thêm, chầm chậm nằm lại trên giường.
Nàng trở mình, thấy bên gối có một khối ngọc bội, tỏa ra ánh sáng trong suốt.
Khối ngọc bội này là di vật của mẫu phi.
Tuy nàng chưa từng gặp mẫu phi lần nào nhưng mỗi khi cầm ngọc bội, trước mắt dường như lại hiện ra dung mạo của người.
Nếu mẫu phi còn sống, liệu có như Vi Hoàng hậu bảo vệ An Dương công chúa, mà bảo vệ mình không?
Đáng tiếc mẫu phi mất sớm, sau khi hạ sinh nàng không lâu đã nhiễm bệnh rồi qua đời, để lại nàng một mình cô độc lớn lên trong cung.
Nàng không muốn gả cho Vệ Hầu, không muốn làm người gả thay.
Nhưng nàng cũng hiểu đạo lý, biết rằng mình so với quốc gia xã tắc, phận mỏng như lông hồng.
Mọi người đều mong nàng gả cho Vệ Hầu, dù cuối cùng có bị hành hạ đến chết, nhưng dù sao nàng cũng là công chúa, nàng đương nhiên phải gánh vác nỗi lo của Đại Chiêu.
Chẳng lẽ đây là con đường duy nhất nàng có thể đi ư?
Khương Ngâm Ngọc biết rằng trên ngọn núi phía sau vương cung có một địa cung, từ đó có thể rời cung. Nếu nàng bỏ trốn khỏi hôn lễ, chắc chắn sẽ chọn nơi đó
Nhưng nàng có dám không?
Trong đầu Khương Ngâm Ngọc hiện lên một ý nghĩ táo bạo, nàng lắc đầu, cố gắng gạt bỏ ý nghĩ đó nhưng ý nghĩ đó lại càng lặp đi lặp lại trong tâm trí.
Nàng nắm chặt ngọc bội, khép mắt lại.