Giới thiệu: Nữ sinh đại học trong sáng Tô Tiểu Viên xuyên vào một quyển tiểu thuyết máu chó thể loại thế thân, trở thành tiểu pháo hôi trong Hợp Hoan Tông. Vì dám hạ thuốc cho Kiếm Tôn - bạch nguyệt q …
Giới thiệu:
Nữ sinh đại học trong sáng Tô Tiểu Viên xuyên vào một quyển tiểu thuyết máu chó thể loại thế thân, trở thành tiểu pháo hôi trong Hợp Hoan Tông.
Vì dám hạ thuốc cho Kiếm Tôn - bạch nguyệt quang chết sớm của nữ chính, nên nàng bị chém thành hai nửa.
Mà nhiệm vụ xuyên sách của Tô Tiểu Viên chính là thu thập tinh khí của vị bạch nguyệt quang tiên tôn này.
Tô Tiểu Viên: “Ta không vào Thanh Bắc là vì ta không muốn chắc?”
Ngủ được Lăng Nhạc tiên tôn còn khó hơn thi vào Thanh Bắc gấp nhiều lần.
---
Để luyện tập kỹ năng xấu hổ kia, nàng mua một con rối song tu về.
Con rối vai rộng eo thon chân dài, khuôn mặt lạnh lùng tuyệt thế.
Võ có thể bắt mèo, chém người, văn có thể nấu canh, thêu đai nguyệt sự, dỗ dành một chút còn có thể lừa y mặc nữ trang.
Điều duy nhất không vừa ý, là y mặc một chiếc quần trinh tiết mười vạn vôn.
Tô Tiểu Viên vui quên trời đất chơi đùa với con rối ba tháng, cuối cùng cũng lẻn được vào tông môn của Kiếm Tôn, trở thành tiểu đệ tử ngoại môn.
---
Tháng đầu tiên, nàng án binh bất động, cẩn thận ẩn núp.
Tháng thứ hai, nàng vẫn án binh bất động, ẩn núp kỹ hơn.
Nhưng không hiểu vì sao, nàng đi đến đâu cũng tình cờ gặp phải Lăng Nhạc tiên tôn “ít khi xuất hiện”, cũng may nàng lanh trí tránh thoát.
Tháng thứ ba, có một tên phản diện pháo hôi không nhịn được, bỏ thuốc hợp hoan vào linh trà của Kiếm Tôn rồi vu oan cho nàng.
Tô Tiểu Viên được đưa đến trước mặt tiên tôn chờ đợi phán quyết.
Nàng nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần bị chém làm đôi.
Kiếm Tôn trong trẻo nhưng lạnh lùng nâng chén trà lên uống một ngụm, rồi bóp lấy cằm nàng đút cho nàng nửa ngụm còn lại.
Sau đó cởi dây buộc tóc của nàng xuống, bịt mắt mình lại, ngả lưng trên ghế ngọc:
“Chẳng phải ngày nào Tô tiên tử cũng nói muốn ngủ ta? Mời tự nhiên.”
Tô Tiểu Viên: “Cứu mạng!”
---
Thiên tài kiếm tu ngàn năm khó gặp, Lăng Nhạc tiên tôn Phó Đình Vân, trời sinh lạnh lùng vô tình, không hiểu du͙© vọиɠ, không nhiễm tà niệm.
Nhưng y có một bí mật không muốn ai biết - trong đan điền của y phong ấn vực sâu du͙© vọиɠ của tam giới.
Y tin chắc sẽ không xảy ra sai sót gì, từ khi ba tuổi rưỡi nhập đạo cho đến năm hai mươi tuổi chỉ cách phi thăng một bước, chưa từng xảy ra sai lầm.
Cho đến một lần y xuất khiếu để dưỡng thương, lúc tỉnh dậy thì phát hiện bản thân bị nhốt trong một con rối cũ.
Một đôi tay mềm mại đang nắm lấy đai lưng nơi hông y.
Bên tai là giọng nói run rẩy ngọt ngào của thiếu nữ xa lạ: “Xin lỗi, ý là, có lẽ ta phải xem thử, cái kia của ngươi...”
Lúc đầu Phó Đình Vân muốn gϊếŧ nàng.
Về sau y chỉ muốn kéo nàng vào vực sâu du͙© vọиɠ.
Hay lắm bạn