Trần gian bao la nữ phụ, nhưng chỉ có duy nhất một nữ phụ như Dư Hinh.
Vì chỉ mỗi việc tiêu tiền của nam chính thôi mà cô cũng làm không tốt.
Cầm bộ trang sức trên tay, Dư Hinh vẫn chưa hoàn hồn lại. Giây phút nhân viên nhận thẻ, cảnh tượng cô mong chờ hệ thống báo không thể thanh toán đã không xảy ra mà thay vào đó là tiếng tít tít chi trả thành công.
Xin tha thứ cho Dư Hinh. Là một nữ sinh bình dân, gia cảnh bình dân, tư tưởng bình dân, cô không thể nào biết được người giàu tiêu tiền vào đâu. Giống như việc ai cũng từng mộng tưởng một ngày nào đó mình sẽ trúng số độc đắc rồi sẽ dùng tiền để làm những gì những gì, nhưng khi ngày đó thực sự đến, đa số họ đều lúng túng không biết sử dụng như thế nào, để rồi cuối cùng lại tiêu hết vào những thứ linh tinh khiến họ phải hối hận.
Dư Hinh chính là như vậy. Đột nhiên có rất nhiều tiền trong tay, đột nhiên muốn tiêu tiền nhưng thứ đắt nhất cô có thể nghĩ đến chỉ là cửa hàng trang sức, là món giá trị nhất của họ. Khi phát hiện chiếc thẻ này gần như không có giới hạn, Dư Hinh tuyệt vọng nhận ra, có khi cô thực sự không đủ khả năng làm dao động kinh tế của nam chính rồi…
Sự bần cùng giới hạn trí tưởng tượng của cô…
Giờ cô chỉ hi vọng số tiền này đủ lớn, đủ là “một cái gì đó” trong mắt nam chính để khiến anh ta tức giận rồi căm ghét cô thôi.
Còn nếu… nếu anh ta thực sự ghét cô rồi bắt cô đền tiền, hi vọng cửa hàng này sẽ đồng ý thu lại…
Dư Hinh rối rắm nhìn nhân viên đang hưng phấn tiếp đãi mình, à không, phải nói là cung phụng luôn mới đúng. Chỉ hoa hồng của một đơn này thôi cũng đủ nhân viên ăn nằm mấy tháng không cần đi làm. Không biết lúc cô quay lại muốn trả hàng hoàn tiền thì sắc mặt họ sẽ thế nào nhỉ?
Nghĩ hơi xa rồi.
Trước mắt quan trọng nhất là làm thế nào để về nhà. Người ta mua trang sức đắt tiền thì nôn nóng muốn khoe khoang, còn Dư Hinh chỉ thấy sợ hãi. Ở cái xã hội vài phân vàng thôi cũng đủ làm loài người vung tay đánh nhau này, việc mang theo cả trăm ngàn đô trong người với chỉ một tài xế và hai thanh niên… Dư Hinh có niềm tin rất mãnh liệt là cô sẽ không thể về tới nhà được. Không thể vì muốn hãm hại nam chính cuối cùng mình lại thành người bị hãm hại được đúng không.
Vậy nên cô gọi cho quản gia, ấp úng nhờ ông cho một hai vệ sĩ gì đó tới đưa mình về. Hoặc tốt nhất là bọn họ tháp tùng bộ trang sức này về còn cô ngồi taxi, chỉ cần cách ly nó ra khỏi cô là được.
Trang sức: Tôi không phải bom, cám ơn. :)
Dư Hinh chờ trái chờ phải, cuối cùng quản gia không thấy đâu mà lại xuất hiện người cô không muốn gặp nhất lúc này – Nghiêm Lâm Uyên.
Dư Hinh: “…”
Tuyệt, nam chính tìm tới tính sổ thật rồi.
Dư Hinh không biết việc ngân hàng vừa tìm Nghiêm Lâm Uyên để xác nhận giao dịch “thấp đến đáng ngờ” của cô, cô chỉ nghĩ quản gia vừa nghe tin đã hốt hoảng “méc” Nghiêm Lâm Uyên khiến anh ta lập tức bỏ công bỏ việc chạy tới đây. Tuy đúng là mục đích của cô thật nhưng cô cũng rất sợ lúc Nghiêm Lâm Uyên tức giận…
Anh ta tức giận lên sẽ như thế nào nhỉ? Kỳ lạ thật, cô không nhớ được…
Trong lúc Dư Hinh nghĩ miên man thì Nghiêm Lâm Uyên đã tới gần. Tim Dư Hinh run lên, cô nín thở căng thẳng chuẩn bị đón cơn thịnh nộ của nam chính.
Vừa bước vào cửa hàng trang sức theo hướng dẫn của quản gia, Nghiêm Lâm Uyên đã lập tức thấy ngay bóng dáng nhỏ nhắn kia.