Nữ phụ hất đổ bàn ăn, tức giận nói: “Mấy người cho tôi ăn cơm chó sao? Có biết tôi là ai không hả?”
Mồ hôi quản gia túa ra như tắm, cố gắng trấn an nữ phụ ngoa ngoắt: “Tiểu thư, tôi sẽ cho người dọn món khác lên ngay.”
“Món khác? Không.” Nữ phụ hất tóc, hỗn xược chỉ tay vào mặt quản gia: “Tôi không muốn món khác, tôi muốn ông lập tức nghỉ việc!”
…
Nữ phụ đi phía trước, sau lưng cô là một đoàn tùy tùng chạy theo, người xách đồ, người xách nước, người xách giày,…
“Nhìn kìa, khó ưa.”
“Tưởng mình là thiên nga chắc? Vịt con xấu xí thôi.”
“Suỵt, coi chừng người ta nghe thấy. Vịt con xấu xí nhưng leo lên được cành cao thì cũng hóa thành phượng hoàng rồi.”
“Không có kim chủ, cô ta còn không bằng đứa đánh giày đầu đường.” Quần chúng A bĩu môi, mặt đầy khinh miệt.
“Cô ta chỉ hơn đứa đánh giày ở chỗ câu được kim chủ thôi…”
…
Nữ phụ trở tay tát nữ chính một cái. Nữ chính không kịp đề phòng bị tát ngã xuống sàn.
In rõ năm ngón tay.
Nữ chính rưng rưng nhìn nam chính vừa vô tình bước vào mà nữ phụ không hề hay biết.
“Thứ rẻ tiền.” Nữ phụ hả hê: “Cóc ghẻ đừng đòi ăn thịt thiên nga. Biết thân biết phận của mình đi.”
Nữ chính ôm mặt, mắt ướt long lanh, nam chính bỗng thấy nữ chính quá đáng thương, thấy nữ phụ quá kệch cỡm……
Dư Hinh: “…”
Cô gấp sách lại, câm lặng.
Thì ra đây mới là cách làm nữ phụ đúng đắn sao?
Thì ra là do cô chưa đủ trách nhiệm, chưa đủ tới nơi tới chốn sao…
Nhưng mà, nữ phụ thực sự phải… như vậy?
Nhớ lại nữ phụ trong sách, nhớ lại thân phận của mình, Dư Hinh bi ai.
Tuy cô rất không muốn, nhưng đã là nữ phụ thì phải có tố chất của nữ phụ, cô không làm theo là cô không đủ đạo đức nghề nghiệp… Nói tóm lại, không phải tự nhiên mà nữ phụ bị ghét.
Kiếp trước quả nhiên cô quá tốt bụng, nên ai cũng nghĩ cô dễ ức hϊếp.
Kiếp này Dư Hinh quyết định phải học tập và làm theo tấm gương của các “tiền bối”, nhất định phải làm rạng rỡ liệt tổ liệt tông của vai trò nữ phụ trà xanh này.
Hôm sau, nhìn một bàn cơm tinh xảo tỉ mỉ trước mắt, Dư Hinh rối rắm cắn đũa.
Nhìn ngon quá, nhìn có vẻ vất vả quá, không nỡ hất…
Quản gia không hiểu sao tiểu thư chỉ trừng mắt nhìn mà không chịu ăn, ông dè dặt hỏi: “Tiểu thư, là không hợp khẩu vị sao…?”
“Không có, không có.” Dư Hinh giật mình lắc đầu, bác quản gia như vậy làm sao cô dám hất bàn, dám đuổi việc bác ấy chứ. Thôi…
Thấy tiểu thư bắt đầu ăn cơm, quản gia nhẹ nhàng thở ra. Đây là cơm dinh dưỡng do thiếu gia đích thân yêu cầu, họ thực sự không dám làm trái, nếu tiểu thư không muốn ăn ông đành phải dỗ cho cô ăn…
Buồn rầu dùng xong bữa sáng, Dư Hinh nói muốn đi trung tâm thương mại.
Mua sắm. Quẹt thẻ của nam chính. Quẹt cho anh ta phá sản!
Nữ phụ chân chính là không bao giờ ngần ngại dùng tiền của nam chính!
Quản gia đương nhiên đồng ý. Ông sắp xếp tài xế, thậm chí còn cho hai thanh niên đi theo để Dư Hinh sai vặt.
Dẫn theo hai “tùy tùng” bước vào trung tâm thương mại sầm uất, ừm, cũng tương đối ra dáng rồi, Dư Hinh thầm hài lòng. Giờ chỉ còn vung tay mua mua mua, tốt nhất mua hết tiền trong cái thẻ này. Dù nam chính có giàu đến đâu thì tiền kiếm được cũng vất vả đúng không? Vậy mà lại bị nữ phụ quẹt hết mấy trăm triệu trong một buổi sáng, chắc chắn nam chính sẽ tức hộc máu! Sẽ coi cô không vừa mắt!
Ảo tưởng xong, Dư Hinh lập tức hừng hực xông lên.
Cái này, mua. Cái kia, mua. Không cần thử, đóng gói! Cái này này này, mua hết.
Để tâm lý không nặng nề, Dư Hinh dứt khoát không nhìn (không dám nhìn) vào tag giá, chỉ cần có cảm giác “đẹp thật đắt tiền thật” là cô lập tức cho nhân viên cửa hàng đóng gói, cũng không quan tâm có dùng được hay không.
Quá trình rất thuận lời, nhưng kết quả…
Hai chân mỏi nhừ!
Kéo lê hai chân dường như không còn thuộc về mình tìm chỗ ngồi xuống, Dư Hinh quay đầu nhìn hai tùy tùng phía sau.
Mỗi người xách xách ôm ôm đủ túi lớn túi nhỏ, vừa chật vật vừa buồn cười.
Thấy hai người nghẹn đỏ mặt, Dư Hinh lại bắt đầu… nảy sinh thứ cảm xúc mà một nữ phụ không nên có.
Đáng thương quá ToT.
Họ có tội tình gì mà phải chịu đày đọa đi theo cô thế này.
Đã vậy… nhìn nhìn số hàng mình đã mua, lại nhìn nhìn số cửa hàng mình chưa đi tới, Dư Hinh tuyệt vọng.
Quá nhiều, kế hoạch quét sạch trung tâm thương mại… phá sản.
Cô thật sự không thể nào đi nổi nữa ToT.
Thật không hiểu sao mấy nữ phụ lại trầm mê shopping tới vậy, còn dạo là dạo cả ngày không chán, càng mua càng hưng phấn, càng tiêu tiền của nam chính càng tự hào… Ngoài cảm giác tuyệt vọng khi thấy cái thẻ kia cứ quẹt mãi không hết ra thì cô thật sự không cảm nhận được chút vui sướиɠ nào khác.
Nhìn nhìn chiếc thẻ đen trong tay, Dư Hinh động não.
Xem ra quần quần áo áo không thể dùng hết tiền trong này được, cô phải nghĩ cách khác.
Phải mua thứ có giá trị hơn.
Thứ giá trị hơn… Trang sức!
Dư Hinh đứng bật dậy.
Không cần quét sạch trung tâm thương mại, quét sạch tiệm trang sức là được rồi!