Chương 2.4: Trúc mã

Buổi tối, Nghiêm Lâm Uyên lại về sớm.

Thêm một ngày nữa nhìn thấy Nghiêm Lâm Uyên ở bàn cơm, Dư Hinh kinh ngạc.

Còn sớm hơn hôm qua nữa.

Rốt cục vì sao người chỉ biết có công việc như anh ta lại về sớm hai ngày liên tiếp vậy? Kiếp trước cũng vậy sao?

Dư Hinh vắt óc cũng không nhớ ra kiếp trước anh ta bắt đầu thay đổi từ khi nào. Cô quá bận vật lộn với đống giáo trình khó hiểu trên trường, cộng thêm việc cô rất sùng bái và chưa từng nghĩ xấu về Nghiêm Lâm Uyên, nên anh ta có gì khác thường cô thật sự không biết.

Nếu đây đúng là một dấu hiệu… Dư Hinh rùng mình.

Cô không còn thời gian nữa!

“Ngồi xuống, ăn cơm.”

Thấy Dư Hinh đứng sững sờ ở cửa nhà ăn, Nghiêm Lâm Uyên buồn cười. Con thỏ nhát gan lúc nào cũng cúi đầu, giờ thẫn thờ cái gì mà dám nhìn anh chằm chằm lâu như vậy.

Quả nhiên, gọi một tiếng, thỏ con lại giật mình cúi đầu xuống.

Nghiêm Lâm Uyên gấp tờ báo lại, trong lúc chờ giúp việc sắp xếp bàn ăn, anh đẩy một cái hộp về phía Dư Hinh.

Cô nghi hoặc ngẩng lên.

“Mở ra xem.” Nghiêm Lâm Uyên nhấp một ngụm trà, là trà dưỡng sinh hỗ trợ an thần ngủ ngon.

Dư Hinh đại khái đã đoán được là gì, cô mở hộp, một chiếc điện thoại lặng lẽ nằm bên trong.

Dòng mới nhất, phiên bản giới hạn.

Giống kiếp trước y như đúc.

Nghiêm Lâm Uyên thực sự rất thích bản giới hạn, có lẽ giới siêu giàu nào cũng vậy.

Dư Hinh giả vờ bất ngờ ngẩng đầu lên, bối rối: “Chú… anh, sao anh lại đưa em thứ này?”

“Đưa em thì cứ nhận. Không phải sinh viên bọn em rất thích đồ công nghệ đời mới sao?” Nghiêm Lâm Uyên tùy ý nói: “Nhưng không được mê chơi thức khuya như hôm qua nữa.”

Xem ra anh ta thật sự nghĩ cô thức khuya là vì trầm mê mạng xã hội, Dư Hinh phức tạp nghĩ, không bị nghi ngờ là tốt, nhưng… anh ta thà tin là cô mê chơi còn hơn tin cô học bài…

“Em không nhận được, quá đắt…”

“Dư Hinh tiểu thư.”

Nghiêm Lâm Uyên nhìn cô, bắt đầu cầm đũa, “Tôi là người giám hộ của em, em muốn để người ngoài biết người giám hộ là tôi không mua nổi một cái điện thoại cỏn con cho em sao?”

Dư Hinh: …

Đã mười chín tuổi. Đã không cần giám hộ nữa. Cảm ơn.

Dư Hinh không dám nói nữa, cô cầm đũa nhìn bàn ăn, mười hai món chay mặn có đủ, thanh đạm ít dầu mỡ ít cay, khỏi nói cũng biết nhất định là thành quả của vị “chuyên gia dinh dưỡng” nào đó vừa được mời về hôm nay.

Nhìn thiếu nữ hậm hực không tình nguyện ăn cơm, Nghiêm Lâm Uyên lại thấy buồn cười.

Tuổi này, anh hiểu, thích thức ăn nhanh thích đồ nghèo nàn dinh dưỡng, nhưng cô thích gì không quan trọng, thứ gì tốt cho cô mới quan trọng.

Thứ gì, anh cho là tốt.

Dư Hinh ăn mà không biết ngon là gì, cô thực sự còn rất trẻ, không cần dưỡng sinh, dù sao cả hai đời thêm lên cô cũng mới hai mươi hai tuổi…

Cô buồn bực cắm đũa, nhét một miếng to vào miệng.

Tướng ăn không lấy gì làm tao nhã. Nhìn hai má phình phình, đôi môi đỏ hồng, mái tóc tơ đen mượt của Dư Hinh, hai mắt Nghiêm Lâm Uyên tối xuống.

Còn nhỏ.

Anh nghĩ.

Đợi lớn một chút nữa mới được…