Chương 2.2: Trúc mã

[Hôm nay đi học thế nào?]

[Lơ anh luôn sao?]

[Dư Hinh?]



Dư Hinh nằm trên giường buồn rầu nhìn điện thoại, cô chọc chọc màn hình, không biết nên trả lời thế nào.

Anh đừng liên lạc với em nữa?

Anh đừng liên lạc với em nữa vì sẽ nguy hiểm cho anh?

Anh đừng liên lạc với em nữa vì Nghiêm Lâm Uyên sẽ gây nguy hiểm cho anh?

Aizz, khó quá.

Có nói thật anh ấy cũng chẳng tin, mà còn rút dây động rừng.

Dư Hinh buông điện thoại, vùi vào gối bứt rứt cào tóc.

Nhức đầu quá, khỏi nghĩ nữa được không?

Nhớ lại kết cục của Diệc Phong ở kiếp trước… Không được.

Cô tuy không thông minh thật, nhưng cô có cốt truyện, cô còn “game over” một lần, chẳng lẽ còn không đấu lại Nghiêm Lâm Uyên?

Trí tuệ anh ta tuyệt đỉnh thì đã sao? Anh ta biết trước tương lai được như cô sao?

Không thể nâng cao đối thủ hạ thấp chính mình!

Dư Hinh bò dậy ngồi vào bàn học, cố nén sợ hãi hồi tưởng lại kiếp trước thảm thống của mình.

Đầu tiên là, cô lại bị đưa về biệt thự.

Trước đó cô vẫn ở chung cư cùng với bảo mẫu dì Lục rất yên ổn, không hiểu sao đột nhiên bị Nghiêm Lâm Uyên “điều” về đây, dì Lục cũng đã bị cho nghỉ.

Vấn đề này cả kiếp trước lẫn kiếp này cô đều không rõ. Mười năm không nhớ tới, không thể đột nhiên một ngày thiện tâm bộc phát muốn cho cô hưởng phúc được đúng không? Vô lý quá.

Còn chưa chắc là “phúc” nữa chứ…

Nhưng cô biết phàm phu phục tử như cô không thể đoán ra suy nghĩ của quái thai được, Dư Hinh dứt khoát bỏ qua.

Cô khoanh tròn vào tên Đinh Giai Hân.

Đây là một mấu chốt.

Không biết Đinh Giai Hân chuyển mình từ bạn thân cô sang “nằm vùng” từ khi nào…

Hai mắt Dư Hinh tối xuống.

Cô thật lòng xem Đinh Giai Hân là bạn, gì cũng chia sẻ gì cũng tâm sự, thậm chí lúc Đinh Giai Hân khó khăn cô còn gom hết tiền tiết kiệm đưa cho bạn mình xoay sở, nào ngờ người bạn đó không cần, quay lưng nhận “hỗ trợ” của Nghiêm Lâm Uyên rồi bán đứng cô.

Đầu bút bị đè mạnh.

Dư Hinh lại muốn khóc.

Cô hít hít mũi, cố nén nước mắt xuống, kiếp trước đã khóc đủ nhiều, kiếp này nên dành thời gian nghĩ cách thay đổi vận mệnh thì hơn.

Tóm lại, tuy không biết từ khi nào, nhưng cuối cùng Đinh Giai Hân sẽ trở thành gián điệp của Nghiêm Lâm Uyên sau đó báo cáo mọi hành tung của cô cho anh ta, nên là, người bạn này không thể kết được.

Nhưng cũng không thể quyết tuyệt ngay lúc này, sẽ khiến anh ta nghi ngờ.

Nghiêm Lâm Uyên nhạy bén đến đáng sợ.

Trước khi anh ta phát giác, cô phải thật cẩn thận duy trì mọi thứ như thường.

Thậm chí là, làm anh ta căm ghét mình.

Dư Hinh khoanh tròn vào cái tên thứ hai.

Giang Dịch Thâm.

Đối thủ của Nghiêm Lâm Uyên thậm chí là cả Nghiêm gia, cũng là mấu chốt phá cục.

Dựa vào thân phận mồ côi không quyền không thế như cô, gần như không có cách nào đả động được Nghiêm Lâm Uyên, chưa kể còn có Nghiêm gia khổng lồ.

Làm được cũng chỉ có đối thủ ngang sức ngang tài Giang Dịch Thâm thôi.

Nghiêm Lâm Uyên thực sự rất khủng bố.

Tuy cô không rõ anh ta khủng bố đến cỡ nào, nhưng sau một loạt trải nghiệm lên trời xuống biển vẫn không thoát khỏi tay anh ta thì trong mắt cô, Nghiêm Lâm Uyên là tòa núi lớn cô không thể nào vượt qua.

Nhưng nếu có Giang Dịch Thâm trợ giúp thì, có thể.

Nhưng phải làm sao để anh ta chịu giúp cô?

Dư Hinh cắn bút, kiếp trước cô vô tình có số cá nhân của anh ta, nhưng tự tiện liên hệ cũng chỉ khiến anh ta đề phòng nghi ngờ thôi.

Giang Dịch Thâm cũng như Nghiêm Lâm Uyên, cũng là giới tinh anh Elite, giao tiếp với họ phải cẩn thận ngàn vạn phần mới được.

Nghĩ mãi chưa ra, cô vô tình liếc thấy một cái tên đã ghi trước đó.

Là Dư Thanh Di.

Dư Hinh đờ đẫn nhìn chằm chằm tờ giấy suốt mấy phút. Không biết, kiếp trước, sau khi cô rời đi, chị ấy thế nào…?

Không nên kéo chị ấy vào vũng nước đυ.c này nữa.

Đời này không nên có nhiều người bị cô liên lụy như vậy nữa.

Dư Hinh cầm bút lên, dứt khoát gạch ngang tên Dư Thanh Di.



[Tôi có bí mật của Nghiêm Lâm Uyên.]

Dư Hinh ngồi trong WC, viết rồi lại xóa, viết đi viết lại nhiều lần, căng thẳng đến lòng bàn tay thấm mồ hôi mới quyết định gửi tin.

Thấy trạng thái hiển thị đã gửi thành công, cô mệt mỏi thở ra.

Cô không biết Giang Dịch Thâm có tin hay không nhưng cô phải thử một lần, nhớ lại ánh mắt của Nghiêm Lâm Uyên trên bàn ăn sáng nay, Dư Hinh rùng mình.

Cô chỉ là thức khuya nên không được tỉnh táo lắm thôi, sinh viên đại học có ai không thức khuya chứ? Anh ta sống như dưỡng sinh sao lại bắt người khác phải dưỡng sinh theo? Cô đã mười chín tuổi, anh ta nghĩ mình vẫn còn là người giám hộ của cô chắc.

Dư Hinh hung tợn mắng mỏ Nghiêm Lâm Uyên trong lòng. Những lời này cô không đời dám nói ra, dù chỉ nghĩ trong đầu thôi cô cũng có ảo giác anh ta có thể đọc tâm được mình, mà thực sự không ít lần như thế rồi… Thật đáng sợ.

Cô đẩy cửa toilet, phát hiện Đinh Giai Hân đã đứng ngoài từ bao giờ.

Đinh Giai Hân: “Bảo bối cậu làm sao thế hả? Hai ngày không ăn trưa rồi, hôm nay còn ngồi toilet lâu vậy nữa.”

Hôm qua sau khi đổi điện thoại xong, cô quá kích động nên quyết định cho Đinh Giai Hân leo cây. Hôm nay vì cần dùng điện thoại phụ nên cũng không cùng Đinh Giai Hân đến nhà ăn, cô không thể để Đinh Giai Hân biết tới cái điện thoại này được.

Nghĩ việc còn cần Đinh Giai Hân đánh lạc hướng Nghiêm Lâm Uyên trong tương lai, Dư Hinh miễn cưỡng cười cười: “Không có gì đâu, đã ổn rồi.”

“Hai ngày này cậu lạ lắm nha, có tâm sự gì sao?”

Vừa mới trọng sinh hôm qua có tính là tâm sự không?

“Không có.”

“Hay là kim chủ nhà cậu lại không hài lòng cái gì?”

Kim chủ. Ha.

Từ lúc phát hiện Nghiêm Lâm Uyên là người giám hộ của cô lại còn đón cô về biệt thự, Đinh Giai Hân rất hay gọi Nghiêm Lâm Uyên là kim chủ. Buồn cười thay sau này anh ta đúng là kim chủ thật, lại còn cực kỳ hào phóng, bất kể cô muốn gì hôm sau thứ đó sẽ thuộc sở hữu của cô ngay.

Dư Hinh nhíu mày: “Đừng gọi anh ta là kim chủ nữa.”

Đinh Giai Hân: “Sao vậy, anh ấy không phải kim chủ của cậu sao? Mình đã nghe nói Nghiêm Lâm Uyên đưa đón cậu bằng Maybach rồi. Cậu có biết nó ở cái con số nào không? Cỡ này…” Đinh Giai Hân làm một động tác tay khoa trương: “Đã có mấy người bàn tán về cậu rồi, tuy đúng là giá trên trời thật nhưng mình biết đó chỉ là một chiếc xe khiêm tốn của anh ấy thôi.”