Vừa bước xuống xe, còn chưa kịp để ý mấy ánh mắt bắn tới xung quanh, Dư Hinh đột nhiên thoáng thấy một bóng người quen thuộc.
Dư Hinh: !!!
Cô lập tức chạy về hướng đó, gọi khẽ: “Anh Diệc Phong!”
Diệc Phong quay đầu.
Hốc mắt Dư Hinh nóng lên.
Sơ mi trắng quần âu đen, tóc hớt cao gọn gàng, ngũ quan không quá xuất sắc nhưng thanh tú sạch sẽ, là một kiểu diện mạo có thể tạo thiện cảm ngay từ lần gặp đầu tiên, kết hợp khí chất thư sinh càng khiến anh thêm cảm giác “công tử không nhiễm bụi trần”.
“Dư Hinh.” Diệc Phong vui mừng khi nhìn thấy cô.
Cô không dám đứng đây ôn chuyện mà lập tức kéo tay anh ra góc khuất. Đang giờ vào học, cổng trường quá nhiều người, chưa kể cô sợ xe của Nghiêm Lâm Uyên vẫn chưa đi hẳn.
Nghĩ đến việc Nghiêm Lâm Uyên phát hiện ra Diệc Phong… Dư Hinh rùng mình, không được, kiếp này cô không cho phép anh ta làm tổn thương Diệc Phong nữa!
“Dư Hinh, em sao vậy?” Bị cô kéo đi, Diệc Phong khó hiểu, anh hỏi dồn dập: “Sao thời gian qua em không liên lạc với anh? Anh nhắn bao nhiêu tin em đều không trả lời, nhờ bạn bè gọi em cũng không thấy em phản hồi. Anh đã làm gì sai sao, A Hinh?”
Nghe anh gọi A Hinh, tim cô run lên.
Không, anh không làm gì sai cả, người sai rõ ràng là em.
Là vì em dính dáng đến Nghiêm Lâm Uyên nên mới liên lụy đến anh…
Dư Hinh im lặng, cô hít thở mấy hơi cố nén nước mắt, xoay lại: “Không có, anh Diệc Phong, anh không sai gì đâu, là em không tốt.”
“Rốt cục em có chuyện gì vậy? Sao em lại im lặng với anh? Em có thể nói với anh mà.” Diệc Phong buồn bã hỏi, mất liên lạc với cô suốt hai tháng qua, anh lại còn ở thành phố khác, ruột gan nóng như lửa đốt nhưng bạn bè Dư Hinh vẫn nói Dư Hinh không sao, chỉ là không chịu nói chuyện với anh thôi.
“Không có việc gì, em chỉ…” Dư Hinh mím môi, lòng cô đau ê ẩm, móng tay cắm vào lòng bàn tay đến suýt bật máu mới ngăn cho mình không khóc.
Tuy kiếp trước đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tuy sau đó họ cũng không còn liên lạc nữa nhưng cô thật sự không trách anh, tất cả đều tại Nghiêm Lâm Uyên.
Giờ gặp lại anh ở đây khi mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, cô phát hiện… cô thực sự rất rất nhớ anh.
Nhớ anh Diệc Phong đã luôn đi học cùng cô, dạy cô làm bài, nấu cơm cho cô ăn… Nhớ anh hàng xóm chăm sóc cô lúc cô bệnh, còn thay mặt cha mẹ đi họp phụ huynh cho cô. Là anh đã bênh vực cô khi cô bị trêu chọc không cha không mẹ. Là anh đã lớn lên cùng cô suốt mười năm hoang mang bất lực nhất. Nhưng sao cuối cùng bọn họ lại như vậy…
Dư Hinh dụi dụi mắt, mắt cô đỏ lên nhưng không có giọt nước mắt nào.
“Chỉ là em… thấy không còn cần thiết nữa.” Cô ngẩng lên, vô cảm nói: “Anh biết Aurelius là trường quý tộc không? Bạn học của em đều là con nhà giàu, tụi em chơi rất hợp, em cũng không còn thích lối sống bình dân trước kia nữa.”
Dư Hinh cắn răng, cuối cùng vẫn nói: “Chúng ta… không còn giống nhau. Diệc Phong, em đã khác rồi, hiện giờ em là con nuôi của Nghiêm gia, em không muốn tiếp tục giữ liên lạc với anh.”
“… Vì anh chỉ là một người bình thường, nếu bạn em biết đến anh, em sẽ rất xấu hổ!”
Diệc Phong sững sờ nhìn cô gái trước mặt, Dư Hinh vẫn vậy, thậm chí còn xinh đẹp hơn trước, nhưng lời cô nói ra lại như xẻo da cắt thịt anh.
Diệc Phong run run nói: “Anh không tin. Anh còn không biết em là người thế nào sao, A Hinh? Có phải em có nỗi khổ gì không, đừng giấu anh, anh sẽ không trách gì em đâu.”
“Không có.” Dư Hinh lắc đầu, nhíu mày, cố giữ tông giọng bình thường: “Không ai là không thay đổi cả, Diệc Phong. Em đã thay đổi rồi. Giờ em thích cuộc sống này hơn, Nghiêm Lâm Uyên cho em rất nhiều tiền, em còn có cả một phòng thay quần áo riêng nữa, tuần trước em vừa đi mua sắm hết mấy tỉ đồng… Anh làm sao hiểu được chứ, những thứ này anh đều không thể cho em!”
Dư Hinh rút chiếc ví nhỏ trong balo ra: “Anh xem, đây chỉ là tiền tiêu vặt của em thôi.” Một, hai, ba, bốn,… Diệc Phong không đếm nổi có bao nhiêu tờ tiền mệnh giá cao nhất trong đó, số tiền mà một sinh viên bình thường như anh phải chật vật nhiều tháng mới có lại chỉ là tiền tiêu vặt của Dư Hinh…
Anh đờ đẫn nhìn cô, đầu óc trống rỗng.
Lòng Dư Hinh đã đau đến chết lặng. Cô cúi đầu, đeo lại balo, xoay người: “Anh về đi, sau này đừng tìm em nữa. Em không quay về căn chung cư đó với anh nữa đâu, không bao giờ về nữa.”
Cô bước đi, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng tăng tốc thành chạy chậm. Đầu cô cúi thấp, cố không cho ai thấy hai mắt mình đã ướt đẫm.
Xin lỗi, Diệc Phong, thật sự xin lỗi, em không còn cách nào khác, nếu không làm vậy em không thể bảo vệ được anh…
Tránh xa em ra mới là tốt cho anh. Từ giờ đừng liên quan gì đến nhau nữa. Anh hãy… sống cuộc đời như anh mong muốn đi, như anh đã nói với em kiếp trước…