Chương 11.1: Hot search

Dư Hinh ngồi nép sát cửa xe, tay bứt rứt vò vò làn váy, lén lút liếc sang bên cạnh.

Nghiêm Lâm Uyên vờ như không hề phát hiện cô đang bồn chồn, tiếp tục xử lý công việc trên laptop.

Sau lần đưa cô đến trường bằng Maybach gây oanh động nho nhỏ, Nghiêm Lâm Uyên không đưa cô đi học nữa, vì mỗi ngày anh ta phải dậy sớm đi làm sớm hơn cả cô, Dư Hinh cũng mừng rỡ thoải mái đi một mình bằng một chiếc xe khác khiêm tốn hơn.

Nhưng không hiểu hôm nay Nghiêm Lâm Uyên bị cái gì kí©h thí©ɧ mà lại muốn đưa cô đi học, hại cô rõ ràng đang ngồi xe đắt tiền mà cứ lo sợ không yên, áp lực không thở nổi.

“Tiểu thư Dư Hinh, cô đã nhập học một tháng rồi, đã quen trường mới chưa?” Nam thư ký ngồi ghế phụ phía trước đột nhiên hỏi thăm.

À đúng rồi, vì Nghiêm Lâm Uyên không chịu đi làm sớm nên thư ký đã bị triệu hồi tới để đưa tài liệu gấp lúc sáng nay, hiện giờ cũng quá giang xe đi chung với bọn họ.

“Cũng… quen rồi.” Dư Hinh gật gật đầu với anh ta qua kính chiếu hậu.

“Chắc là áp lực lắm nhỉ? Nghe nói Aurelius cạnh tranh rất kịch liệt, chương trình học dày đặc mà giảng viên cũng rất nghiêm khắc với sinh viên.” Thư ký cười cười hỏi tiếp, điều hòa không khí cũng là một kỹ năng thư ký cần có!

Dư Hinh còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng phì cười kế bên.

Dư Hinh: “…”

Được, ai áp lực chứ cô không áp lực, căn bản là cô không học gì cả. :)

Cho tiền học phí của anh ta thành đá ném trên sông hết đi, đáng đời!

Thấy Dư Hinh không đáp mà chỉ im lặng mỉm cười, thư ký nhạy bén đổi chủ đề.

“Em đã quen được bạn mới chưa? Dư Hinh đáng yêu thế này chắc có nhiều bạn lắm nhỉ?” Chỉ cần nhìn thái độ boss là biết địa vị của cô gái này thế nào, khen nhiều nhất định không sai!

“Không có. Chỉ có Đinh… Diệp An Huyền.” Cô sửa miệng bỏ qua Đinh Giai Hân, bọn họ không thân.

“Diệp An Huyền? Thiên kim Diệp gia?” Thư ký bất ngờ, tiếp tục khen: “Cặp song sinh Diệp gia rất nổi tiếng trong giới, đặc biệt là Diệp An Ca, tuổi còn nhỏ mà năng lực không tệ, tư duy cũng nhạy bén, là đối tượng rất nhiều phu nhân nhắm đến muốn chọn rể.”

Thư ký liếc mắt ẩn ý, Dư Hinh lập tức lắc đầu, đỏ mặt: “Không có, em chỉ chơi với Diệp An Huyền, không quen Diệp An Ca.” Kiếp này không quen.

“Vậy sao, nhưng chắc chắn em cũng được rất nhiều người theo đuổi đúng không? Nói thật anh mà trẻ hơn một chục tuổi chắc chắn anh cũng sẽ thích em, vừa ngoan ngoãn vừa…”

“Cạch”. Tiếng gập laptop thô bạo cắt đứt cuộc hội thoại.

Thư ký im bặt.

Tuyệt, nịnh hót quá trớn, giẫm trúng mìn rồi. :)

Nghiêm Lâm Uyên không vui liếc mắt, sao trước giờ anh không biết thư ký của mình còn có thói lảm nhảm?

Dư Hinh không biết nam chính lại chạm cái dây thần kinh nào, cô ngồi im, cố gắng giảm bớt sự tồn tại, tránh bị anh ta giận cá chém thớt.

“Sinh viên thì lo học, đừng suốt ngày nghĩ ngợi lung tung.” Nghiêm Lâm Uyên tuyệt tình hạ thánh chỉ: “Cuối kỳ không qua môn thì về nhà học.”

Dư Hinh: “…”

Cô trêu ai chọc ai? Rõ ràng do thư ký sao lại là cô gánh hậu quả? Bạo quân!

Dư Hinh bực bội, không kìm được vung chân đá “cộp” một cái, thư ký ngồi ghế trước lập tức giật thót.

Tuyệt, giờ thì bị luôn cả tiểu thư ghi hận rồi!

Nhìn Dư Hinh phát tiết cảm xúc, cơn khó chịu trong lòng Nghiêm Lâm Uyên đột nhiên tan đi.

Còn dám đá chân, có tiến bộ.

Nhưng nghĩ lại những lời thư ký nói, Nghiêm Lâm Uyên chợt thấy nguy cơ, hai mắt anh tối xuống.

Có lẽ… phải tăng thêm “giám sát” trong trường mới được.



Đi được nửa đường, chợt Dư Hinh nhớ tới gì đó, cô lôi chiếc thẻ đen trong balo ra.

“Cái này trả anh.” Dư Hinh quay sang Nghiêm Lâm Uyên: “Em nghe nói nó rất quý trọng, em không dám dùng, lỡ đánh mất thì nguy hiểm lắm, anh lấy lại đi.”

Kiếp trước cô rất cần kiệm, Nghiêm Lâm Uyên cũng đưa thẻ đen cho cô nhưng cô nhiều nhất chỉ quẹt mua đồ ăn vặt trong cửa hàng tiện lợi, hoàn toàn không dám dùng tùy tiện, nên cũng không hề biết nó lại đặc biệt như vậy.

Nghiêm Lâm Uyên không thèm nhìn, tay vẫn lật tài liệu: “Cho em thì em cứ dùng, mất cũng không sao, không quý.”

Dư Hinh: “Em không cần nhiều tiền đến vậy đâu…” Quan trọng là thẻ của anh ta, cô dùng gì anh ta đều có thể tra được.

Nghiêm Lâm Uyên: “Khi nào cần thì dùng. Đi ra ngoài với bạn bè muốn mua gì cứ mua, không cần băn khoăn.” Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Hay em cần tiền mặt?”

Dư Hinh lập tức lắc đầu: “Không có.” Anh ta sẽ nghi ngờ.

Cô đã từ chối nhưng Nghiêm Lâm Uyên vẫn rút ví ra một xấp 500 xanh đậm lẫn với vài tờ 100$. Dư Hinh câm nín nhìn, cuối cùng đành phải nhận lấy.

Nghiêm Lâm Uyên buồn cười nhìn vẻ mặt phiền não của Dư Hinh. Thiếu gia tiểu thư cùng tuổi cô thì tìm mọi cách vòi vĩnh tiền từ gia đình, còn cô cầm nhiều tiền lại không biết sử dụng thế nào.

“Thích gì cứ mua.” Anh lặp lại: “Không được mua nhà, mua xe thì báo quản gia hỗ trợ.”

Dư Hinh: “…”

Thư ký: “…”

Chỉ trong vài phút, nội tâm bé nhỏ của thư ký đã chết đi chết lại hơn chục lần!!