[“Hãy ở lại làm bạn với ta.” Phù thủy nói.
“Nhưng phù thủy, người đã có rất nhiều bạn rồi mà? Dân làng đều rất kính yêu người.”
“Vậy sao ngươi lại muốn rời đi.” Phù thủy buồn bã hỏi: “Nhờ ta mà ngôi làng bần cùng này đã vươn đến phồn vinh, ta đã cho các ngươi cuộc sống các ngươi muốn, sao ngươi vẫn muốn rời khỏi ta?”
“Nhưng cháu đã ở nơi này mười tám năm rồi, đã quen thuộc từng nhành hoa ngọn cỏ, cháu muốn được nhìn thấy những chân trời xa hơn.”
Đôi mắt cô gái lấp lánh, ước mơ của cô là được khám phá những vùng đất mới, được in dấu chân mình lên những nơi chưa từng đi, cho dù con đường đó có chông gai, có khó khăn cỡ nào.
Nhưng đôi mắt ước mơ đó đã khiến mụ phù thủy bất mãn. Bà giậm chân, những cành dây gai phá đất vươn cao, chúng tản ra bốn phương tám hướng vây kín lấy mọi con đường dẫn ra ngoài ngôi làng. Cành của chúng to bằng cánh tay người và cây gai sắc nhọn hơn cả mũi dao khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải sợ hãi chùn bước.
“Ngươi phải ở lại.” Phù thủy nói: “Ngươi và cả ngôi làng này đều phải ở đây, nghe theo mọi sự sắp xếp của ta và không được làm trái.”]…
[Tôi có bí mật của Nghiêm Lâm Uyên.]
[…]
[Đương nhiên tôi không cung cấp thông tin miễn phí, chúng ta giao dịch.]
[…]
[… Tôi biết anh chướng mắt Nghiêm Lâm Uyên, anh luôn muốn hạ bệ hắn ta. Tin tức tôi đang nắm trong tay có thể khiến hắn ta tổn thất cực kỳ lớn. Anh nhất định sẽ hối hận nếu bỏ qua.]
[?]
Trên đây là toàn bộ cuộc hội (độc) thoại của cô với Giang Dịch Thâm. Cứ qua một ngày anh ta không trả lời là áo choàng thần bí của cô lại rớt một điểm, hiện giờ đã có xu thế bị anh ta giành quyền chủ động chỉ với một dấu chấm hỏi rồi.
Dư Hinh cắn răng, sau khi xác nhận vài lần đây đúng là số điện thoại cá nhân của Giang Dịch Thâm, cô cân nhắc rất rất lâu mới úp úp mở mở.
[Nghiêm Lâm Uyên sẽ đưa một vật liệu siêu nhẹ dành cho xe ô tô ra thị trường, thứ đó sẽ mang lại cho anh ta lợi nhuận khủng khϊếp cũng khiến vị thế anh ta càng thêm vững chắc, nhưng hiện tại vẫn chưa hoàn tất, anh có thể nẫng tay trên.]
[Vật liệu gì? Đã tiến hành tới đâu? Nẫng tay trên như thế nào?]
[Anh trai, đó là một cái giá khác, hiện tại tôi vẫn chưa nhìn thấy thành ý của anh!]
[Làm sao để tôi tin lời anh nói là thật? Bằng chứng đâu?]
[…]
Từ đó đến đây đã gần một ngày trời cô không trả lời. Cái gọi là bí mật chẳng qua là tin “vỉa hè” cô loáng thoáng nghe được ở kiếp trước. Thời điểm Nghiêm Lâm Uyên công bố, người bình thường như cô không cảm nhận được gì nhưng nghe nói giới kinh doanh đã ồn ào cả lên, Nghiêm Lâm Uyên phải đi đi về về dự hơn chục các yến tiệc đủ thể loại.
Đại khái là, Dư Hinh vắt óc, một loại nguyên vật liệu siêu nhẹ siêu bền gì đó, sở dĩ nó có giá là vì nó rất hiếm nên chỉ được trang bị cho các dòng siêu xe, cũng chính nó đã gián tiếp tăng thêm tốc độ cho xe đua và giảm rủi ro nhờ độ siêu bền, nói chung là rất được các công tử thiếu gia yêu thích.
Toàn bộ thông tin cô biết đến chỉ có vậy. Tuy đây đúng là sự kiện lớn nhưng nếu đòi hỏi cô cung cấp chi tiết hơn thì cô chịu chết! Cá sắp cắn câu, nếu không nỗ lực giữ lại con cá này cô sẽ rất tiếc nuối… Mặc kệ, dù thế nào cô cũng phải thử một lần mới được!
[Giang Dịch Thâm, nếu muốn hạ bệ Nghiêm Lâm Uyên, ngoài tin tôi ra anh không có sự lựa chọn nào khác! Tôi không những biết nhiều chuyện về Nghiêm Lâm Uyên mà ngay cả anh tôi cũng biết. Chẳng hạn như… vị hôn thê Bạch Kha của anh vẫn khỏe chứ?]