Dư Hinh buồn phiền chọc chọc màn hình điện thoại.
Nghĩ đến tin hồi âm [Dựa vào đâu để tôi tin?] của Giang Dịch Thâm, Dư Hinh hận không thể cho anh ta một cú đấm.
Làm lơ cô suốt hai ngày khiến cô không nhịn được nhắn thêm hai tin, hủy mất hình tượng cao quý thần bí của cô, cuối cùng chỉ đổi lại dấu chấm hỏi đáng đánh đòn từ anh ta.
Anh ta thực sự khó chơi không thua kém gì Nghiêm Lâm Uyên, sau tin nhắn đó, Dư Hinh không dám tùy tiện trả lời nữa.
Cô lấy gì để chứng minh? Tôi tới từ tương lai 2 năm sau? Tôi là thầy bói tôi gieo quẻ? Hay là “trust me bro”, tin hay không tùy?
Nếu không cho anh ta được câu trả lời thuyết phục, vậy rổ trứng này coi như vô dụng.
(*Rổ trứng: Lấy từ câu “Không bỏ hết trứng vào cùng một rổ”.)
Nghĩ trái nghĩ phải vẫn nghĩ không ra, Dư Hinh bực bội gõ cộp cộp lên màn hình.
“Dư Hinh!” Vai Dư Hinh bị vỗ bộp một cái.
“Trời trời trời cái gì đây!” Đinh Giai Hân trầm trồ: “Điện thoại đời mới!”
“Còn là màu hồng ngọc trai phiên bản giới hạn nữa, toàn cầu chỉ có 500 cái thôi! Dư Hinh, chú Nghiêm cưng cậu thật đó!”
Đinh Giai Hân không dám giật điện thoại của Dư Hinh mà chỉ dán mắt soi tới soi lui, miệng thì khen khoa trương nhưng trong mắt chất đầy… ghen tị.
Nhìn vẻ ghen tị quá rõ ràng của Đinh Giai Hân, lòng Dư Hinh lạnh xuống.
“Ghen tị với cậu thật đó Dư Hinh.” Đinh Giai Hân thoải mái thừa nhận, chống cằm cười hì hì: “Mình mà có một chú Nghiêm giống cậu thì đã không phải vất vả làm thêm rồi, nhìn nè.” Đinh Giai Hân vươn tay: “Hôm qua gọt vỏ trái cây cả đêm, phồng rộp hết.”
Cả Đinh Giai Hân lẫn Dư Hinh đều vì câu đó mà vô thức liếc nhìn sang tay Dư Hinh: Trắng nõn, mịn màng, móng tay không sơn hồng hồng khỏe mạnh.
Nhìn xem, sao mà không ghen tị được chứ.
Đinh Giai Hân rụt tay lại, cơn khó chịu trong lòng càng dâng cao.
Cùng là xuất thân bình dân, sao Dư Hinh lại may mắn hơn nhiều người như vậy? Dù có mồ côi cha mẹ thì cũng… cũng…
Không khí đông cứng. Thấy Dư Hinh im lặng khác thường, Đinh Giai Hân giật mình, vội vàng cười: “Ha ha mình nhiều chuyện quá, tóm lại là màu này đẹp thật đó Dư Hinh, ngọt ngào sang trọng, siêu hợp với cậu!”
“Pearl Rose.” Một bàn tay đột nhiên thò tới rút điện thoại ra: “Cậu không có tiền mua mà vẫn nắm rõ thông tin quá nhỉ?”
Hai người đồng loạt ngẩng lên, là Diệp An Huyền, con gái tài phiệt bất động sản nổi tiếng.
Đinh Giai Hân á khẩu, hai má nóng bừng.
Diệp An Huyền lật qua lật lại cái điện thoại, càng nhìn càng thích: “Cậu, bán không? Bao nhiêu cũng được, tôi mua.”
“Không bán” Dư Hinh giật điện thoại lại nhét vào túi, Nghiêm Lâm Uyên vừa cho, cô nào dám đem bán? Anh ta sẽ không để cô yên.
“Hừ.” Diệp An Huyền dựa vào bàn Dư Hinh, khoanh tay: “Đúng là Nghiêm Lâm Uyên, tôi đặt trước cả mấy tháng cũng không tới lượt, còn anh ta chắc chỉ cần một câu.”
“Không bán điện thoại cũng được, vậy cho tôi số của anh ta đi, cái này chắc cho được mà, đúng không?” Diệp An Huyền hất tóc, áp sát Dư Hinh: “Nghe nói cậu được anh ta cưng lắm. Sao hả, có muốn tôi làm ‘người nhà’ của cậu không?”
Dư Hinh: “…”
“Thật ra…” Đột nhiên, không hiểu sao, Đinh Giai Hân ma xui quỷ khiến nói: “Nghiêm Lâm Uyên chỉ là người giám hộ của Dư Hinh thôi, Dư Hinh được nhận nuôi, cậu ấy…”
“Ai hỏi cậu?”
Diệp An Huyền ngước lên, mắt quét Đinh Giai Hân từ trên xuống dưới, tặc lưỡi một tiếng: “Ai hỏi cậu vậy, học bổng?”
Mặt Đinh Giai Hân trướng phát tím, nhìn sang Dư Hinh cầu cứu.
Dư Hinh thở dài: “Tôi đúng là được nhận nuôi.”