Sau khi kiểm tra đúng là kẹp tóc đính pha lê phiên bản giới hạn, bạn nữ vui mừng lập tức cài lên mái, lúc này mới cho Dư Hinh một nụ cười tương đối thật lòng.
“Cậu là người đi Maybach sáng nay đúng không?” Cô bạn vén tóc, liếc nhìn trang phục của Dư Hinh, chậc lưỡi một tiếng: “Chả hiểu sao cậu lại muốn đổi cái điện thoại cũ đó nữa.”
“Ừm, tại tôi không cần cái kẹp đó lắm.” Đối với cô chiếc điện thoại này giá trị hơn nhiều: “Còn sim điện thoại…”
“Sẵn sim.” Cô bạn xoay người, phất tay: “Tôi nói có là có mà. Đi đây.”
Có vẻ chiếc kẹp kia thật sự rất quý giá, nhưng so với khối tài sản của Nghiêm Lâm Uyên thì cũng chỉ như muối bỏ biển thôi, chắc anh ta sẽ không để ý cô làm mất một chiếc kẹp đâu đúng không? Mà có khi tặng xong anh ta cũng đã quên luôn rồi.
Nghĩ vậy Dư Hinh thấy an tâm hơn, cô cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trong tay.
Là dòng cảm ứng đời cũ, còn nguyên ốp màu hồng phấn và dây đeo sặc sỡ, nhìn cũng không rẻ nhưng cô bạn kia không hề quan tâm. Bên trong điện thoại trống trơn, dữ liệu đã đưa về cài đặt gốc, một sim khả dụng đã cắm sẵn.
Bàn tay cầm điện thoại của Dư Hinh siết lại.
Buổi tối, Nghiêm Lâm Uyên về nhà rất sớm.
Nhìn người ngày nào cũng tăng ca đến khuya giờ lại đứng trước cửa nhà ăn, Dư Hinh luống cuống buông chén đũa, đứng lên: “Chú… anh về rồi.”
“Ừm.” Nghiêm Lâm Uyên vừa đi vào vừa tháo cà vạt, liếc nhìn bàn cơm.
Ba mặn một canh, cơm nhà đơn giản.
Thấy Nghiêm Lâm Uyên không nói gì, Dư Hinh lại muốn phát run, cô chần chừ hỏi: “Anh… ăn tối chưa? Chỉ có mấy món này…”
Nghiêm Lâm Uyên ngồi xuống: “Dì Thanh, một phần.”
Quản gia đứng bên cạnh lập tức cho dọn thức ăn lên, ba mặn một canh giống Dư Hinh y đúc.
Quản gia lau mồ hôi, để cậu chủ ăn uống đơn sơ thế này thật sự quá tội lỗi, nhưng bình thường cậu chủ chẳng mấy khi về nhà, còn tiểu thư Dư Hinh lại không thích cầu kì nên đầu bếp đã làm cơm tối theo ý cô được một thời gian…
“Dì Thanh, tiền không đủ sao?” Im lặng dùng bữa được một lúc, Nghiêm Lâm Uyên đột nhiên hỏi, “Tôi nhớ tài chính của tôi chưa lao dốc đến vậy.”
Đương nhiên rồi, không những không lao dốc mà còn tăng trưởng 200%.
“Không không không có, cậu chủ.” Dì bảo mẫu quýnh lên, “Chỉ là Dư tiểu thư thích những món này nên…”
“Dư Hinh không hiểu chuyện, dì cũng không hiểu?” Tiếng đũa va vào chén sứ không lớn, nhưng khiến mọi người – ngoại trừ Nghiêm Lâm Uyên – đều run lên.
Qua loa ăn vài miếng, Nghiêm Lâm Uyên gác đũa: “Em đang tuổi ăn tuổi lớn, đừng tùy hứng.” Anh quay sang quản gia, chốt hạ: “Ngày mai mời chuyên gia dinh dưỡng đến điều chỉnh lại thực đơn, ăn như thế này làm sao đủ sức học, Aurelius không dễ tốt nghiệp vậy đâu.” Câu cuối là nói với Dư Hinh.
Thiếu nữ không trả lời, chỉ cúi đầu chậm rì rì ăn cơm, tóc đen dài thả trên vai, cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng hàng mi run run đã tiết lộ tất cả.
Anh nhấc khoác vest, đi lên lầu.
Dư Hinh cắn đũa nhìn ba mặn một canh trước mặt, vừa rau vừa đạm vừa tinh bột, thiếu dinh dưỡng chỗ nào?
Với lại, ai là người nhét cô vào cái Aurelius đó vậy? Tưởng cô muốn lắm sao?
Một ngàn oán niệm chạy rần rật trong lòng nhưng không dám bật ra, Dư Hinh hậm hực ăn cho xong bữa, thầm thấy có lỗi với dì bảo mẫu, chú đầu bếp và lão quản gia.
Họ bị cô liên lụy.
Nghiêm Lâm Uyên nhìn cô không vừa mắt nên cố tình làm khó dễ thôi. Lúc này rõ ràng anh ta không có hứng thú gì với cô, không hiểu sao lúc sau lại…
Dư Hinh hít sâu, nghĩ đến cái điện thoại.
Lần này, cô nhất định sẽ không rơi vào tay Nghiêm Lâm Uyên nữa.