Chương 5.4: Truyện cổ tích

“Không trách em.” Nghiêm Lâm Uyên chậm rãi phụ họa, ánh mắt dịch sang đỉnh đầu cô, tay ngo ngoe rục rịch: “Anh biết em không cố ý.”

Dư Hinh: “…”

Không, cô cố ý. Cô có cố ý mà!

Nhìn đôi mắt hoang mang của Dư Hinh, Nghiêm Lâm Uyên bồi thêm một câu giúp cô hoàn toàn an tâm: “Em còn nhỏ, Tống Khả Vy nặng lời với em là không đúng.”

Dư Hinh… Dư Hinh muốn phát điên.

Cô mím môi, hai mắt vừa nãy còn khô ráo không giọt nước giờ đã bắt đầu thật sự rưng rưng.

Nhưng cô như vậy càng củng cố thêm phán đoán của Nghiêm Lâm Uyên, anh thở dài, vừa định nói gì đó thì nghe Dư Hinh rầu rĩ nói: “Không phải… Anh… Aiz, anh đừng đuổi việc chị Khả Vy.”

Đuổi rồi còn ai cho cô hãm hại nữa?

Nghiêm Lâm Uyên không đáp. Dư Hinh ngước lên, anh ta đang nhìn cô mỉm cười.

“Sao em lại nghĩ anh sẽ đuổi việc Tống Khả Vy?”

Sao em lại nghĩ anh sẽ đuổi việc cô ta vì em?

Câu nói của Nghiêm Lâm Uyên qua tai Dư Hinh được tự động phiên dịch lại. Đầu cô ầm một tiếng.

Đúng vậy, sao cô lại nghĩ anh ta sẽ đuổi việc Tống Khả Vy vì cô?

Anh ta không phải Nghiêm Lâm Uyên kiếp trước!

Mặt Dư Hinh đỏ lên, quẫn bách, xấu hổ, mất mặt, muốn chui xuống đất!

Dư Hinh run run nhận tách trà trong tay Nghiêm Lâm Uyên uống một ngụm, cô muốn bình tĩnh lại.

… Lại trà dưỡng sinh. Phải làm sao để Nghiêm Lâm Uyên biết cô không cần uống trà dưỡng sinh mỗi ngày ở cái tuổi này?

Nhìn Dư Hinh thất thần uống trà, Nghiêm Lâm Uyên: “…”

“Tách trà đó là của anh.”

Dư Hinh: !!!

Đầu Dư Hinh lại oanh một tiếng.

Trà của anh ta? Đúng vậy! Kiếp này Nghiêm Lâm Uyên vẫn chưa có thói quen kỳ quặc bắt cô mỗi ngày một ly trà!

Dư Hinh ngắc ngứ, đứng chôn chân không biết làm sao, đầu óc quấy loạn như hồ nhão.

Mặt mũi mất hết…

Nhưng hành động sau đó của anh ta càng khiến Dư Hinh sợ hãi hơn.

Nghiêm Lâm Uyên rút tách trà trong tay cô ra.

Nhìn gương mặt đỏ như cà chua của Dư Hinh, Nghiêm Lâm Uyên bình tĩnh nói ngủ ngon rồi mang theo tách trà xoay người rời đi.

Để lại một mình Dư Hinh hỗn độn trong gió.

Không phải, anh trai… Dù trà là của anh nhưng cô cũng đã uống rồi, có cần keo kiệt vậy không…

Chẳng lẽ anh ta thông cảm cô bị mất mặt nên mang đi đổ giúp…

Nghĩ lại cảnh tượng ban nãy, Dư Hinh khó thở đi lục tìm điện thoại. Giang Dĩ Thâm, mau cứu tôi ra khỏi đây! Tôi sống không nổi nữa!!

May mà số liên lạc không lưu tên im ắng mấy ngày nay đã hiển thị có tin nhắn mới.

Người lạ: [?]

Dư Hinh: “…”

Chỉ một dấu câu. Không thêm một chữ.

Dư Hinh hộc máu bỏ mình.



Dư Hinh hỗn loạn bên kia hoàn toàn không biết bên này đang có cảnh tượng gì.

Nếu biết, cô nhất định sẽ gom vali chạy trốn ngay trong đêm.

Nhìn tách trà còn tỏa hơi ấm, Nghiêm Lâm Uyên im lặng hồi lâu.

Sau đó, anh áp tách trà lên môi, đúng ngay vị trí Dư Hinh vừa uống.

Anh cũng không rõ mình đang làm gì.

Nhớ lại cảnh Dư Hinh đáng yêu trong bộ váy ngủ hồng, xấu hổ hai má đỏ bừng…

Khóe môi Nghiêm Lâm Uyên cong lên.