Dư Hinh (tuy rất muốn nhưng) không đính chính, cô ngoan ngoãn gật đầu, đồng ý đi theo Tống Khả Vy. Kiều Tư Nhã trợn trắng mắt, anh Nghiêm? Tổng giám đốc có biết cô ta gọi mình như tình nhân vậy không? Buồn nôn!
“Đây là văn phòng của ban trợ lý tài chính.” Tống Khả Vy cười giới thiệu, gương mặt đầy tự hào: “Chỉ có ba người nhưng là một trưởng phòng và hai phó phòng, có quyền ngang với trưởng phó của các phòng ban khác.”
Kiều Tư Nhã: …
Nhìn gương mặt tự hào kia kìa. Không biết còn tưởng cô ta đang giới thiệu giang sơn nhà mình. :)
Tống Khả Vy chỉ lo tự hào, không để ý Dư Hinh đang nhìn quanh để tìm…
Đúng lúc này trưởng phòng bước vào, chính là vị trưởng phòng B vừa hít thở không thông khi nãy. Nghe tin “nhân vật phong vân” đang ghé thăm bộ phận mình, anh ta tức tốc quay về.
Khác với Kiều Tư Nhã sáng mắt với vẻ ngọt ngào của Dư Hinh, cũng khác Tống Khả Vy khó chịu với thân phận bí ẩn của Dư Hinh, thứ đầu tiên mà trưởng phòng B thấy là…
Cặp khuyên tai bằng ruby thật!
!!! Chủ nhân giao dịch đây rồi!
Vừa nhận tin về một giao dịch trang sức rẻ bất thường từ ngân hàng sáng nay, giờ lại tận mắt chứng kiến “giao dịch” đó đứng trước mặt mình, trưởng phòng B cảm thấy… nỗi lòng thực sự quá phập phồng.
Vì thế, vị trưởng phòng với nỗi lòng phập phồng ấy đã buột miệng không kịp hãm phanh: “Ruby!”
Dư Hinh: ?
Kiều Tư Nhã: ?
Tống Khả Vy: ???
Tống Khả Vy loạng choạng suýt ngã.
Nhìn phản ứng khác thường của Tống Khả Vy, thần kinh thô của Kiều Tư Nhã chợt giật giật.
Ruby?!
Là… là thẻ đen của tổng giám đốc!
Kiều Tư Nhã sững sờ nhìn Dư Hinh, miệng lẩm bẩm: “Thẻ đen…”
Sao lúc nãy cô lại không nhận ra chứ. Giây trước mới bị ngân hàng tìm đến vì ruby, giây sau ruby đã ở đây, nào có nhiều trùng hợp như thế được?
Bị ba người trong phòng nhìn chằm chằm, Dư Hinh…
… Hất tay đánh đổ một ly cà phê.
…
“Thiếu gia, A Lam nói tiểu thư Dư Hinh mua sắm rất tùy ý, không chọn cửa hàng cũng không chọn vật phẩm, từ lúc vào đến lúc ra chỉ tốn mười phút với mấy chục món đồ lớn nhỏ không phân giới tính, tuổi tác, và chỉ chọn những món đắt nhất.”
“Vì đồ vật quá nhiều nên phần lớn đã được vận chuyển thẳng về nhà.”
“Sau đó không biết vì lý do gì tiểu thư không mua mặt hàng thời trang nữa, cô ấy tìm cửa hàng trang sức.”
“Vừa vào cửa đã nói câu… ‘mang món đắt nhất của mấy người ra đây’.”
Nghiêm Lâm Uyên: “…”
Anh lại day day trán: “Tôi biết rồi, ông cứ phân loại mấy món đó đi, tối Dư Hinh sẽ về xem.”
Cúp điện thoại, Nghiêm Lâm Uyên trầm tư.
Động cơ của Dư Hinh là gì?
Nói cô ham hư vinh, thích mua sắm, nhưng những thứ cô mua đa phần đều không phù hợp, không dùng được.
Nói cô căng thẳng muốn giải tỏa, nhưng mới khai giảng mấy ngày, một cô gái mười chín tuổi thì có gì để căng thẳng?
Lại cố tình chỉ chọn thứ đắt nhất.
Nói cô thích tiền? Người thực sự thích tiền sẽ có nhu cầu rất cụ thể, không tiêu tiền loạn xạ như vậy.
Hành động của Dư Hinh không đầu không đuôi, chỉ thấy rõ cô muốn thể hiện mình đang dùng tiền, còn dùng vào mục đích gì thì… không biết.
Quá khác thường. Nghiêm Lâm Uyên đau đầu.
Chẳng lẽ tuổi này đều như vậy sao?
Chợt điện thoại nội bộ báo hiệu có cuộc gọi đến, giọng lạnh băng công thức hóa của Linda vang lên: “Tổng giám đốc, chuyến tham quan đã kết thúc.”
Nghiêm Lâm Uyên nhướng mày, nhanh như vậy?
“Dư Hinh mệt rồi?”
“Không phải, là sự cố.”
“Tiểu thư Dư Hinh vừa hất đổ cà phê vào máy tính của Tống Khả Vy.”
“Máy tính đã hỏng. Dữ liệu chưa biết có khôi phục được hay không.”
“Trong đó có bản dự toán tài chính cho quý tới, thưa tổng giám đốc.”
Nghiêm Lâm Uyên: “…”
Số lần im lặng hôm nay hình như hơi nhiều.
Nghiêm Lâm Uyên có cảm giác như vừa bị tiểu bối trong nhà gây chuyện cho anh giải quyết vậy, còn là nhiều lần trong cùng một ngày!