“Linda.” Phó phòng B – cũng chính là Kiều Tư Nhã – vén tóc đứng lên, hưng phấn nhìn Dư Hinh: “Đây là…”
“Đây là Dư Hinh.” Linda chỉ giới thiệu tên, không nhắc gì đến thân phận: “Dư Hinh muốn tham quan một vòng.”
Không nói nhưng cũng tương đương đã nói. Đích thân Linda tháp tùng, có thể là thân phận gì bình thường chứ? Kiều Tư Nhã thân thiết nhìn Dư Hinh, hai mắt sáng lên.
Mắt hạnh má đào, tóc đen tơ lụa mềm như mây, môi không son cũng tự hồng, váy vàng nhạt dài đến gối kết hợp với áo dài tay trắng mặc ngoài, diện mạo thanh thuần ngọt ngào như nữ chính bước ra từ phim học đường! Tuy trang sức duy nhất là hoa tai đỏ hơi phá hủy chỉnh thể nhưng mà, Kiều Tư Nhã thầm hít sâu, dựa vào con mắt tinh tường của cô, loại bảo thạch khảm trên đôi hoa tai này chắc chắn là ruby hàng thật giá thật!
“Chào em, chị là Kiều Tư Nhã.” Kiều Tư Nhã vươn tay ra, càng nhìn Dư Hinh càng thấy thích.
Dư Hinh ngượng ngùng vươn tay nắm lại. Cô còn nhớ Kiều Tư Nhã, là một chị gái rất hào sảng phóng khoáng, kiếp trước cô cũng rất có hảo cảm với chị.
“Bộ phận tài chính hiện có một trăm hai mươi nhân viên chia làm sáu phòng ban, chị chính là phó phòng của ban trợ lý tài chính, làm việc trực tiếp dưới quyền tổng giám đốc!” Kiều Tư Nhã vừa giới thiệu vừa đi trước dẫn đường: “Sáu phòng ban này sẽ chia đều cho hai tầng, em biết rồi đấy, đây là tầng 71.”
Tòa nhà Valemont 74 tầng này, bắt đầu từ lễ tân, càng lên cao càng là bộ phận quan trọng. Bộ phận tài chính nằm ở tầng 71, chỉ dưới tầng dành cho cổ đông và tầng trợ lý tổng giám đốc, có thể thấy là bộ phận quan trọng tới mức nào.
Dư Hinh gật gù theo Kiều Tư Nhã đi xuyên qua khu vực văn phòng vừa sang trọng vừa hiện đại. Cô biết, những người ngồi bàn đơn với đống giấy tờ chồng chất kia là các trưởng nhóm, những người ngồi chia thành từng cụm kia là cùng thuộc một team do trưởng nhóm quản lý… Nhìn cảnh tượng quen thuộc này, Dư Hinh chỉ thấy bình tĩnh.
Kiếp trước đã ngạc nhiên đủ nhiều, kiếp này kỳ thật cô không muốn quay lại đây lắm…
Nhớ lại Nghiêm Lâm Uyên từng muốn nhét cô vào làm thư ký cho anh ta, Dư Hinh rùng mình.
Bắt họa sĩ làm thư ký tổng giám đốc, biếи ŧɦái! Quái thai!
Ừm, bắt đầu từ đâu đây…?
Dư Hinh liếc ngang ngó dọc, muốn tìm “sân khấu” biểu diễn cho mình.
Bộ phận tài chính quan trọng như vậy, nếu cô làm loạn ở đây, nam chính chắc chắn sẽ tức điên!
Cái bàn này có vẻ nặng, không hất được.
Chồng giấy tờ này… Nhìn nữ trưởng nhóm đầu tắt mặt tối sau vài chồng giấy chất cao như núi, Dư Hinh đột nhiên không đành lòng.
Nhân viên… Trông ai cũng có vẻ vất vả, hai mắt gấu trúc đen xì!
Kiều Tư Nhã phía trước không hề hay biết mình đang “cõng rắn cắn gà nhà”, cô chỉ thấy trong bụng rực một ngọn lửa khi đi tới đâu là tỉ lệ quay đầu 100% tới đó. Đặc biệt là khi thấy phó phòng A xuất hiện, ngọn lửa trong bụng cô cháy bùng hơn bao giờ hết!
“Kiều Tư Nhã.” Phó phòng A gọi: “Đây là…”
Biết rõ còn cố hỏi. Hai mắt sắp bắn ra dao luôn rồi!
Kiều Tư Nhã thầm bĩu môi, miệng cười duyên dáng: “Tống Khả Vy, đây là Dư Hinh.”
Tống Khả Vy: “…”
Nhiều lời một câu thì chết sao? Con ả đáng ghét này!
Tống Khả Vy cố nén tức giận, nặn ra một nụ cười: “Dư Hinh, chị là Tống Khả Vy.” Cô không vươn tay như Kiều Tư Nhã, chỉ ôm ly cà phê vừa pha cười cười: “Chắc em là người thân của anh Nghiêm đúng không. Em đang tham quan công ty sao? Chị có thể giới thiệu cho em.”
Dư Hinh: …
Người thân? Không, tôi là nữ phụ đang chuẩn bị làm anh ta tức chết.
Nhưng mà, Tống Khả Vy? Lại một cái tên quen thuộc.