Tuy không phải dòng ruby cao cấp nhưng vẫn là một bộ trang sức không tệ, cũng xứng với danh “bảo vật trấn cửa hàng” của một tiệm trang sức tầm trung. Nhưng thật sự thì… màu đỏ không hợp với Dư Hinh.
Khí chất Dư Hinh là kiểu sạch sẽ, trong trẻo, ngọt ngào, sẽ hợp với màu hồng đào của morganite hoặc màu hồng phớt của rose quartz hơn, tuy độ quý hiếm không bằng ruby nhưng sẽ khiến nhan sắc cô thăng hạng… Ừm, hôm nào có thể tìm cho thỏ con một bộ.
“Cái đó…” Thấy Nghiêm Lâm Uyên nhìn chằm chằm hộp trang sức, tim Dư Hinh lại bắt đầu chạy marathon, vừa mừng vừa sợ, nói chung là rất phức tạp, cô hỏi: “Có phải hơi đắt rồi không? Em xin lỗi, em…”
“Không đắt.” Nghiêm Lâm Uyên rút hoa tai ra. Anh nghiêng người áp sát, có vẻ như muốn mang giúp cô.
Bình thường Dư Hinh không đeo trang sức, tuy từ lúc về đây Nghiêm Lâm Uyên đã tặng cô khá nhiều nhưng cô thực sự không dám dùng… Nhưng mà, có phải hơi sát quá rồi không!
Dư Hinh ngập ngừng tỏ vẻ muốn tự đeo nhưng Nghiêm Lâm Uyên phớt lờ, anh vẫn giữ nguyên tư thế, mắt nâu nhìn cô chăm chú, cứ như anh sẵn sàng duy trì trạng thái này cả ngày nếu cô không chịu nhượng bộ.
Dư Hinh chịu thua, cô nghiêng mặt hướng tai về phía anh.
Quá xấu hổ. Chết sớm siêu sinh sớm!
Bị bàn tay ấm áp của Nghiêm Lâm Uyên chạm vào vành tai, trong lòng Dư Hinh giật thót. Không biết anh tới gần cỡ nào mà cô như cảm nhận được hơi thở anh đang phả trên vai mình. Hàng mi cô run run, môi mím lại, kiên nhẫn chờ đợi. Xúc cảm trên tai quá thật, Dư Hinh không tránh khỏi nhớ lại những đêm của kiếp trước…
Một phút, hai phút,… Rốt cục anh ta có biết đeo hoa tai không thế, lâu như vậy!
Thực ra là chưa đến một phút. Tuy rất muốn trêu cợt cô thêm nhưng nhìn vành tai đỏ đến sắp xuất huyết của cô, Nghiêm Lâm Uyên thiện tâm buông tha. Anh lặp lại lần nữa với chiếc hoa tai còn lại.
Hoa tai thiết kế tinh xảo, ruby đỏ chỉ vài carat, lại còn không phải dòng tốt nhất nhưng bất ngờ là cũng tương đối hợp với Dư Hinh, vì da của cô rất trắng khiến màu sắc đá quý càng được tôn lên một bậc. Nhưng đúng là vẫn không hoàn toàn phù hợp, khí chất của cô bị đôi hoa tai này kéo xuống đáng kể.
“Thích mua thì cứ mua.” Nghiêm Lâm Uyên ngồi lại về chỗ mình, tay đóng nắp hộp, không có ý định đeo những thứ còn lại cho cô: “Một bộ trang sức thôi, không phải quý giá gì.”
“Nhưng…” Dư Hinh vừa thở phào nhẹ nhõm, nghe anh ta nói vậy lại bắt đầu bất an: “Nhưng chẳng phải kiếm tiền cũng rất khó sao?” Thật sự có thể vung cả trăm ngàn đô qua cửa sổ chỉ trong một buổi sáng sao? Thực sự anh ta không ngại sao?
“Không khó.” Nghiêm Lâm Uyên nhìn cô, cười cười: “Em có hiểu lầm gì về khả năng kiếm tiền của tôi không?”
Dư Hinh: “…”
Thật là đủ tổng tài bá đạo. :)
Nhìn gương mặt nghiêng nhẹ nhàng không chút áp lực của Nghiêm Lâm Uyên, Dư Hinh hụt hẫng.
Lại thất bại.
Anh ta không tức giận chút nào.
Làm nữ phụ ác độc đáng ghét khó vậy sao?
Sau một hồi vắt óc nhớ lại mấy quyển “bí kíp” tối qua, Dư Hinh hít sâu một hơi, đột nhiên nói: “Em muốn đến công ty!”
Nghiêm Lâm Uyên quay qua nhìn cô.
Dư Hinh cắn lưỡi, gian nan nói hết câu: “Muốn… tham quan công ty anh.”
Muốn đến đó thị uy, ra oai phủ đầu, lạm dụng quyền lực, hành hạ nhân viên của Nghiêm Lâm Uyên khiến Nghiêm Lâm Uyên thấy cô vênh váo kệch cỡm.
Làm nữ phụ là phải biết cáo mượn oai hùm!
Chờ hồi lâu không thấy anh ta nói gì, tưởng kế hoạch chưa kịp thực thi đã chết yểu, Dư Hinh len lén liếc nhìn anh ta.
Nghiêm Lâm Uyên không nhìn cô, anh dựa vào lưng ghế, nhắm mắt, chỉ nói: “Chú Ngô, quay đầu đi công ty.”
Đồng ý rồi.
Dễ dàng hơn cô tưởng…
Dư Hinh cắn móng tay, thì ra anh ta dễ thương lượng vậy sao. Rõ ràng kiếp trước đâu phải như thế…
Nghĩ lại kiếp trước bị khống chế của mình, hai mắt Dư Hinh tối xuống.
Giả dối thôi. Người như Nghiêm Lâm Uyên, anh ta đồng ý chỉ vì yêu cầu của cô vừa lúc nằm trong giới hạn cho phép của anh ta. Không đời nào anh ta thay đổi. Cô đã đánh đổi cả kiếp trước để xác thực điều đó rồi.