Chương 4.3: Thị uy

Không khí trong xe cứng đờ.

Đó là Dư Hinh nghĩ thế.

Còn Nghiêm Lâm Uyên thì rất hứng thú quan sát phản ứng của cô, nhưng anh im lặng không lên tiếng.

Tuy công việc bị gián đoạn khiến anh và rất nhiều nhân viên khác đêm nay phải tăng ca thêm giờ, tuy không cần anh đích thân tới, nhưng không hiểu sao anh lại rất muốn tới đây, rất muốn nhìn thấy cô gái “không dám về nhà vì giá trị tài sản quá lớn” này.

Quả nhiên đủ thú vị, Nghiêm Lâm Uyên nghĩ, dám mang thẻ đi mua mua mua nhưng lại sợ chính thứ mình mua, ngoài Dư Hinh ra chắc không còn người thứ hai nữa.

Từ lúc Dư Hinh về đây sống cùng anh, lúc nào cô cũng trong tình trạng ngượng ngùng co quắp, không dám cái này không dám cái kia, khách sáo với tất cả phục vụ trong nhà. Anh biết Dư Hinh không quen, tuy năm đó cô chỉ mới tám tuổi, vẫn còn non nớt nhưng có lẽ cha mẹ cùng mất đã để lại đả kích quá lớn khiến Dư Hinh chững chạc hơn tuổi ở một số phương diện, va va đập đập lớn lên thành cô gái ngoan ngoãn, lễ phép, hiểu chuyện như bây giờ. Nhìn cô như vậy, không hiểu sao Nghiêm Lâm Uyên muốn cô có thể làm càn hơn chút, tùy hứng hơn chút nữa. Nhưng anh cũng biết tính cách đã hình thành không thể chỉ một hai câu là thay đổi được.

Hôm nay nghe tin cô một mình đi “làm càn” trong trung tâm thương mại, Nghiêm Lâm Uyên chẳng những không phật lòng mà còn thấy có chút gì đó… khấp khởi. Anh tưởng Dư Hinh đã tiến bộ rồi, đã biết dùng những thứ được dùng, nhưng giờ nhìn bộ dạng cô như vậy thì anh hiểu, Dư Hinh vẫn thế, vẫn không thay đổi chút nào.

Thật là… làm người ta không biết phải làm sao.

Sau một hồi lâu co quắp, Dư Hinh cuối cùng cũng lên tiếng:

“Ch… anh Nghiêm, chúng ta cứ về như vậy có ổn không?”

“Gọi anh là Uyên.” Giọng Nghiêm Lâm Uyên trầm thấp chỉnh lại: “Không có gì không ổn.”

“Nhưng mà… nhưng mà…”

Dư Hinh xoắn ngón tay. Là một trăm ngàn, một trăm ngàn đô lận đó! Cứ thế mà nghênh ngang đi về sao? Không ai tháp tùng? Không vệ sĩ? Thật sự?

Tưởng tượng đến cảnh bị chặn đầu xe cướp của, sắc mặt Dư Hinh trắng bệch. Nói thật, trừ khi nam chính mình đồng da sắt hay là đặc vụ gì đó thì cô còn thấy an toàn, đằng này nam chính chỉ là người thường hơi có nhiều tiền thôi, gặp cướp thì anh ta cũng bó tay chịu trói mà!

“Tiểu thư,” Chú Ngô tài xế thật sự không thể nhịn được nữa: “Chiếc xe này có chống đạn. Với lại, một trăm ngàn cũng không nhiều lắm đâu…” Ông từng “chở” những món đấu giá đắt hơn gấp nhiều lần rồi, một trăm ngàn thôi, không có gì to tát.

Dư Hinh: “…”

Xin lỗi, làm phiền rồi. :)

Nhìn Dư Hinh ảo não tự đấm đầu mình, Nghiêm Lâm Uyên bật cười. Anh rút chiếc hộp trang sức trong tay cô ra.

Thì ra cô vẫn cứ ôm nó suốt từ nãy đến giờ.

Thật là, dọa chết bảo bảo.

Nghiêm Lâm Uyên mở nắp. Chiếc hộp kim loại bọc da thật lót nhung sang trọng, bên trong là bộ trang sức ruby năm món gồm hoa tai, lắc tay, dây chuyền và nhẫn. Ngón tay thon dài lướt qua từng thứ bên trong, sắc đỏ long lanh của ruby lóe lên theo ánh nắng hắt qua cửa sổ.