Chương 4.2: Thị uy

Cô gái ngồi lọt thỏm bất lực giữa đám đông nhân viên cửa hàng vây quanh, rõ ràng đang được chăm sóc tận tình nhưng cô lại ngượng ngùng đỏ mặt, không biết phải ứng xử làm sao trước quá nhiều người thế này. Vừa nhìn thấy anh, đôi mắt tròn tròn của cô sáng lên như thấy cứu tinh mong chờ đã lâu (lầm to), trông vừa đáng thương vừa đáng yêu. Nghiêm Lâm Uyên rất muốn bật cười nhưng kìm lại, chỉ có khóe môi cong lên tiết lộ anh không phải tới hỏi tội như Dư Hinh đang tưởng.

“Dư Hinh.” Nghiêm Lâm Uyên gọi.

Như chỉ chờ có thế, Dư Hinh lập tức bật dậy, tay chân đồng bộ lập cập đi tới chỗ Nghiêm Lâm Uyên. Cô cúi thấp đầu, cắn môi, bộ dạng “em biết lỗi rồi” diễn cũng ra vài lần thật lòng.

Có trời mới biết cô đang sợ thế nào.

Thấy thỏ con nhát gan run cầm cập, Nghiêm Lâm Uyên thở dài, anh không hề trách móc, chỉ xoa đầu cô rồi nói: “Về thôi.”

Thỏ con còn nhỏ, thích mua sắm cũng có thể hiểu, ai bảo anh là người giám hộ của cô chứ? Chút sở thích này Nghiêm Lâm Uyên anh lo được.

Dư Hinh: ?

Dư Hinh kinh ngạc ngẩng đầu lên. Bàn tay to rộng ấm áp của Nghiêm Lâm Uyên vẫn chưa rời đi. Như phát giác ra đầu của Dư Hinh có xúc cảm rất tốt, Nghiêm Lâm Uyên nghiêm túc xoa loạn thêm hai cái rồi mới xoay lưng đi trước, Dư Hinh hoàn hồn lạch cạch chạy theo.

Để lại nhân viên mắt chữ O miệng chữ A sau lưng.

Đợi bóng hai người khuất hẳn rồi bọn họ mới quay ra nhìn nhau, bịt miệng thầm hét trong im lặng.

Ông trời ơi, nam thần nào đây?

Sơ mi tối màu, quần tây đen, mắt sâu mũi thẳng, dáng người đĩnh đạc như tùng, gầy mà rắn chắc, chỉ liếc mắt một cái thôi cũng khiến trái tim họ run rẩy lẩy bẩy, tay chân nhũn ra, suýt thì quỳ sụp xuống hô “Thần thϊếp bái kiến hoàng thượng”.

Không được, nam thần như thế này sao họ có thể không biết là ai, hỏa tốc google search!

“Anh ta là Nghiêm Lâm Uyên.” Một người nói, nét mặt vẫn chưa hết sững sờ: “Không phải minh tinh, là CEO của tập đoàn Nghiêm thị.”

Những người còn lại: ???

“Vậy chẳng phải là… tổng tài bá đạo trong truyền thuyết sao?!”

“Vậy cô bé vừa rồi là ai? Đừng nói là em gái nha, nhìn hai người không giống nhau chút nào.”

“Không biết.” Người vừa nãy thở dài, rút điện thoại ra bắt đầu tìm hội chị em chia sẻ tin nóng: “Nhưng chắc chắn không phải em gái đâu, anh ta là con một.”

“Tình nhân???”

“Suỵt!” Một người gõ đầu bạn mình: “Không biết gì đừng đồn lung tung, lỡ tai bay vạ miệng, người như anh ta đè chết con kiến dễ như chơi!”

“Aizz, thẻ đen, nói quẹt là quẹt, thật đáng ganh tị!”

“Được rồi, đừng mơ mộng nữa, cậu có bò cả đời cũng không cầm được cái thẻ đó trong tay đâu.”

“Làm tôi hết hồn thật sự, lúc cô bé đó nói muốn mua thứ đắt nhất tôi còn tưởng đang đùa, ai mà ngờ rút thẻ ra thật, lại còn quẹt thành công thật!”

“Đúng là, người ngồi trong nhà, tiền rơi trúng đầu!”

“Nam thần đẹp trai quá, ước gì tôi cũng có!”

“Cậu nói thật đi, rốt cục là cần nam thần hay cần thẻ đen?”

“Cả hai cũng được chứ sao, hì hì.”

“Ý là cậu muốn Nghiêm Lâm Uyên ấy hả? Ảo tưởng!”