Từ trước đến nay thiếu gia nhà họ Lục luôn mắt cao hơn đầu, ngang ngược kiêu căng ở thành phố An, tất cả là vì sau lưng có một người tên Đoạn Uyên. Nhiều năm trước, trong một vụ tai nạn, mẹ của Lục Tư …
Từ trước đến nay thiếu gia nhà họ Lục luôn mắt cao hơn đầu, ngang ngược kiêu căng ở thành phố An, tất cả là vì sau lưng có một người tên Đoạn Uyên.
Nhiều năm trước, trong một vụ tai nạn, mẹ của Lục Tư Dương vì bảo vệ hai cậu bé mà hy sinh.
Một người tưởng rằng người kia đang trả ơn, một người thì luôn lo sợ đối phương vì cái chết của mẹ mình mà canh cánh trong lòng.
Lục Tư Dương cong mắt cười, nhẹ nhàng hỏi: “Đoạn Uyên, khi nào anh kết hôn vậy?”
Người đàn ông nửa say ép Lục Tư Dương vào sau cánh cửa, đôi môi mỏng mím chặt đầy nghiêm nghị, giọng trầm lạnh: “Em muốn anh kết hôn à?”
Cậu thiếu gia ngẩng cao cằm, nụ cười rực rỡ không ai sánh bằng: “Hình như vừa rồi em đã chúc mừng Tổng giám đốc Đoạn hôn nhân viên mãn rồi thì phải.”
Sắc mặt Đoạn Uyên u ám, lạnh lẽo, giọng điệu vẫn kiềm chế và kiên định như mọi khi, bình thản đến mức gần như lạnh nhạt: “Lục Tư Dương.”
“Hồi nhỏ mỗi lần em nói dối rằng là người khác ra tay trước, lông mi cũng cứ không ngừng run rẩy như thế.”
Nước xuân soi mặt đất, mây thu trôi giữa trời, bốn mùa thay đổi, vạn vật xoay vần đều là những điều không thể nói lý lẽ — anh yêu em cũng vậy.
Tinh anh xã hội thâm tình công × Tổ tông nhỏ làm trời làm đất thụ.
Đoạn Uyên × Lục Tư Dương.
Công sủng thụ, giai đoạn mập mờ kéo dài.
Truyện hay lắm luôn đó nha