Nguyên nhân bắt đầu từ một giấc mơ. Tạ Thư Dục mơ thấy mình cùng Ôn Vãn suýt chút nữa thì hôn nhau. Trong mơ, cô thực hiểu chuyện. Khoảnh khắc lúc môi sắp chạm vào nhau, cô liền nghiêng mặt tránh đi, nhẹ giọng nói: "Chờ một chút, để tôi đi đánh răng."
Bàn chải điện chạy hết hai phút, cô cũng tỉnh mộng. Tạ Thư Dục trằn trọc, không thể nào ngủ lại được. Hình ảnh đôi môi cứ quanh quẩn mãi trong đầu.
Tạ Thư Dục và Ôn Vãn quen biết nhau đã hai mươi năm. Khi còn bé các cô chẳng giấu nhau chuyện gì, thân như tay chân. Nhưng lớn lên công việc mỗi người đều bận rộn, gặp nhau cũng thưa dần.
Lần này cô vội vàng đến thành phố nơi Ôn Vãn sống, hai người hẹn nhau ở một nhà hàng Tây sang trọng, lịch sự. Tạ Thư Dục không vòng vo: "Tôi có chuyện muốn nhờ cậu."
Cô gái phía trước có mái tóc dài mềm mại xõa ngang vai, không trang điểm, đôi môi hồng hào căng mọng. Tạ Thư Dục không dám nhìn thẳng, khó khăn mở lời: "Hôm trước tôi mơ thấy cậu."
Ôn Vãn nghiêng đầu, Tạ Thư Dục tiếp tục nói: "Mơ thấy chúng ta hôn nhau, nhưng chưa làm chuyện thân mật kia."
Ôn Vãn: "Thế thì sao?"
Tạ Thư Dục: "Cậu có thể... làm chuyện thân mật với tôi một chút được không?" Ngón tay cô gỡ gỡ mép khăn trải bàn, "Cậu cũng biết, tôi không có bạn bè, chúng ta quen biết nhau đã hai mươi năm... Cậu không nỡ từ chối tôi chứ?"
Lời đã nói ra không thể nuốt lại, lửa bén đồng cỏ khô, thiêu rụi gần như sạch sẽ. Hơn hai mươi năm, hai người từng khắc khẩu, từng giận dỗi, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ cùng nhau làm chuyện thân mật.
Tạ Thư Dục nắm chặt mép khăn trải bàn, thề thốt: "Tôi đảm bảo sẽ không có lần sau, chúng ta vẫn là bạn tốt, coi như chưa phát sinh chuyện gì, được không?"