Chương 8: Lời lẽ khó nghe

Tôi vội vỗ vào má mình cho tỉnh táo.

“Sin(A+B) = sinAcosB + cosAsinB, cos(A+B) = cosAcosB - sinAsinB…”

Tốt rồi, trong đầu toàn là công thức, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Tôi cúi đầu viết liên tục, đến mức Yến Lạc vào lấy lại máy tính bảng từ lúc nào cũng không hay.

Hơn 11 giờ, Yến Lạc gõ cửa: “Liên Hạ, mẹ cậu vừa gọi điện bảo cậu về nhà.”

Tôi đẩy tập bài sang một bên, vươn vai: “Biết rồi, tôi thu dọn đây.”

Yến Lạc đi tới nhìn qua: “Tiến độ cũng nhanh đấy.”

Tôi hơi đắc ý: “Tôi không có chép của cậu đâu, toàn tự làm cả đấy.”

Cậu ấy khinh thường: “Tự làm chẳng phải là chuyện đương nhiên ư?”

Tôi nói: “FBI…”

Yến Lạc lập tức thay đổi: “Oa, Liên Hạ của chúng ta giỏi quá!”

Ha ha, nắm được thóp rồi.

Tôi khoác ba lô, đứng dậy: “Cốc trà sữa nợ cậu, chiều tôi trả. Cậu mấy giờ tới trường?”

Yến Lạc nào dám nhận nữa, liên tục xua tay: “Không uống, bà cô đây chịu giữ mồm giữ miệng là tại hạ đã tạ ơn trời đất rồi.”

...

Về đến nhà, chị gái tôi và Cư Diên quả nhiên đã đi rồi, chỉ còn bố tôi đang bận rộn trong bếp.

Không nhìn thấy Cư Diên, tôi thở phào nhẹ nhõm, xách hộp đồ ăn mẹ Yến gói mang vào bếp: “Bố, con về rồi. Này là chân giò hầm lạc dì Yến làm, trưa nay mình ăn đi.”

Bố cầm xẻng xào quay lại, nhìn hộp cơm đầy ắp cười: “Dì ấy thật thương con, gói nhiều thế này. Con lấy cái tô lớn trong tủ ra đi, đựng chân giò vào để trong hộp, chiều bố rán ít đồ mang sang cho họ.”

“Vâng.” Tôi lấy tô ra, vừa đổ chân giò vào vừa hỏi: “Mẹ đâu ạ?”

“Mẹ con ấy à, lại đang trong phòng ngắm dây chuyền ngọc trai rồi, hôm nay không biết đã soi gương bao nhiêu lần.”

Nhớ lại lúc mẹ tôi nhận dây chuyền, vừa mừng vừa rơi nước mắt, tôi bĩu môi.

Cư Diên đúng là biết cách lấy lòng người khác.

Lúc này, bố tôi khẽ than: “Không ngờ chớp mắt một cái chị con đã sắp lấy chồng rồi. Con bé lúc nào cũng khiến người ta yên tâm, cảm giác chưa kịp để tâm chăm sóc thì nó đã lớn rồi, trong lòng bố thật sự không nỡ.”

Tôi hỏi: “Con không khiến bố yên tâm à?”

Bố cười: “Con cũng khiến bố yên tâm! Chỉ là chị con… Thôi, thức ăn xong rồi, đi gọi mẹ ra ăn đi.”

“Vâng.”

Cửa phòng ngủ chính mở, tôi đi tới thì thấy mẹ đang cẩn thận tháo dây chuyền bỏ lại vào hộp.

Thấy là tôi, chưa kịp mở miệng, bà đã cau có: “Có nhà không ở, ngày nào cũng chạy sang nhà người ta làm gì? Mày với Yến Lạc là bạn thì đúng, nhưng trai gái có khác biệt, mày có biết không? Còn nữa, con gái gì mà cứ ở lì khiến người ta ghét, sau này bớt qua nhà thằng nhóc đó đi.”

Nghe mẹ nói vậy, tôi không thể không nổi nóng: “Nhà cậu ấy còn chẳng đuổi con, mẹ quản gì chứ!”

Bà ấy tỏ ra am hiểu thế sự: “Người ta chỉ khách sáo với mày thôi, mày còn tưởng là thật à?"