Đợi "Cư Diên" đi rồi, tôi nằm đưa lưng về phía chị gái, ở trong chăn cuộn tròn người.
Bên ngoài trời vẫn còn đang mưa, chị gái vẫn ngủ say, mọi thứ giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Nhưng kỳ lạ là thân thể tôi vẫn còn sót lại cảm giác vừa rồi, rõ ràng mà mạnh mẽ nhắc nhở tôi vừa xảy ra chuyện gì.
Ác mộng này thật quá đáng sợ, chẳng hiểu sao tôi lại có thể mơ thấy một giấc mơ như vậy.
Vì quá chột dạ, trời còn chưa sáng hẳn tôi đã tỉnh dậy.
Không dám nhìn phòng phụ, tôi như kẻ trộm chui vào nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu mà đầu đau như búa bổ.
Khéo hơn nữa là, bà dì cả* cũng đến tìm tôi.
(*Bà dì cả: Tới tháng.)
Tôi ném quần dính bẩn vào máy giặt, tranh thủ lúc mọi người còn chưa thức, lặng lẽ chuồn khỏi nhà.
...
Ngồi trong quán ăn sáng cách nhà hai con phố, tôi vừa ngáp vừa chờ đĩa bánh cuốn.
Đang buồn ngủ thì bạn nối khố của tôi - Yến Lạc, cuối cùng cũng đến ăn sáng.
Cậu ấy có thói quen chạy bộ buổi sáng, giờ chắc vừa chạy xong, thân hình cao ráo cuốn trong áo khoác lông vũ, vừa thở ra từng làn hơi nóng vừa chạy vào. Thấy tôi cũng ở đó, Yến Lạc kéo khóa áo gọi bà chủ: “Dì, cho con một phần giống cô ấy!”
Bà chủ đang làm bánh cuốn ngoài cửa “ừ” một tiếng.
Yến Lạc tiện tay lấy hai ly sữa đậu nành miễn phí rồi ngồi xuống đối diện, đưa cho tôi một ly sữa để làm ấm tay: “Sao dậy sớm thế, ở nhà bị ấm ức gì à?”
Nhờ cậu ấy hỏi tôi mới nhớ ra tối mình qua có than phiền với cậu ấy về mẹ.
Nhưng giờ tình hình có chút khác biệt rồi, so với giấc mơ kia, mẹ tôi không còn tính có sức sát thương gì nữa.
Có điều chuyện này tôi lại không thể nói ra.
Khó mở miệng quá.
Tôi ép mình quay về chuyện trước mắt: “Thì còn ai ngoài mẹ tôi, ngày nào cũng lải nhải bảo tôi phải học tập theo chị gái, phiền chết được. Làm hôm qua tức giận choáng đầu, xé hết đề kiểm tra luôn rồi.”
Yến Lạc nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc: “Vậy nên mới kêu tôi giúp photo à? Này, hay là tôi cho cậu cái đồ gặm của Cà Ri nhé, sau này cậu đừng xé đề nữa, chuyển sang cắn nó đi.”
Cà Ri là con chó nhà cậu ấy nuôi.
“Không thèm!” Nghĩ tới đống bài tập hôm nay phải làm bù, tôi đau khổ tới mức quên cả giấc mơ với Cư Diên: “Quán trà sữa chưa mở, lát nữa tôi qua nhà cậu làm bài tập được không?”
“Được.” Bánh cuốn mang ra, cậu ấy lấy điện thoại: “Tôi nhắn cho mẹ cậu một tiếng, cậu cứ yên tâm ăn đi.”
Tôi cảm động nói: “Không có cậu thì tôi biết sống sao, Yến Tử!”
Yến Lạc nhăn mặt: “Biến biến biến, đừng gọi tôi là Yến Tử.”
Mẹ tôi vẫn giữ thái độ khách sáo với Yến Lạc, qua lời cậu ấy, nhắn buổi trưa tôi phải về nhà ăn cơm.
Tôi liếc điện thoại Yến Lạc, bảo: “Hỏi thêm xem chị tôi với bạn trai chị bao giờ đi.”
Yến Lạc vừa nhắn vừa hỏi: “Bạn trai của chị Huân thế nào?”
“Bố mẹ tôi đều khá thích anh ta, hai người họ sang năm sẽ đính hôn.”
Yến Lạc: “Nhanh vậy à? Chẳng phải mới quen có nửa năm sao… Mẹ cậu nói họ ăn sáng xong là đi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Yến Lạc đặt điện thoại xuống, hỏi: “Cậu hình như không thích bạn trai của chị cậu?”
Vừa nhớ tới Cư Diên, tôi nổi hết cả da gà: “Họ thích là được rồi. Đừng nói chuyện đó nữa, mau ăn đi, nước tương của cậu sắp khô rồi kìa.”
“Ừ.”
May mà cậu ấy không hỏi thêm.
Ăn xong, Yến Lạc mua thêm hai phần bánh cuốn và sữa đậu nành mang về, tôi cùng cậu ấy về nhà.
Bố mẹ Yến Lạc đều rất dễ gần, ở nhà họ tôi còn thoải mái hơn ở nhà mình.
Bố Yến ăn sáng xong liền đi chạy xe, mẹ Yến làm việc nhà, nghe nói tôi đang “tới tháng” thì còn pha nước đường đỏ trứng gà và đưa thêm túi chườm nóng cho tôi.
Tôi ngồi trên giường Yến Lạc, vừa yên tâm vừa dễ chịu, không nhịn được mà ngả người ra, “aya” một tiếng rồi vươn vai thật dài.
Yến Lạc ôm bài tập đi vào, thấy dáng vẻ tôi thì buồn cười: “Thấy mệt thì ngủ một lát đi.”
Tôi cũng định thế, lập tức cởϊ áσ khoác, bỏ giày, chui vào chăn: “Tôi ngủ nửa tiếng thôi, nhớ gọi tôi dậy, không thì bài tập không xong mất.”
Cậu ấy kéo rèm, ném qua cho tôi một cái bịt mắt: “Biết rồi, ngủ đi.”