Chương 45: Tên đàn ông đó

Đã xác định chị không về, mẹ tôi đành quay về một mình.

Tôi kéo vali, đi theo sau bố mẹ, nghe hai người bàn xem tối ăn gì.

Lúc đi mẹ tôi đi còn bày ra dáng vẻ “bỏ chồng bỏ con”, thế mà giờ lại tự nhiên khoác tay bố tôi đi trước, như thể mấy ngày nay chưa từng xảy ra chuyện gì.

Uổng công tôi còn hoảng hốt lo lắng, đến mức khóc suốt mấy lần.

Vẫn là Yến Lạc có kinh nghiệm hơn.

À đúng rồi, hôm qua sau khi chia tay Yến Lạc, cậu ấy còn nhắn tin hỏi tôi đã về nhà chưa. Tôi đã trả lời chưa nhỉ?

Lấy điện thoại ra xem, tôi trả lời rồi.

Xem cái trí nhớ đáng thương của tôi đi, thật là…

Nhưng mà sao hôm nay Yến Lạc yên ắng thế nhỉ, chẳng lẽ đã về trường rồi?

Tôi nhắn tin hỏi: [Cậu đang ở đâu?]

Cậu ấy trả lời rất nhanh: [Ở nhà, chiều có cùng nhau về trường không?]

Tôi: [Không được, có việc rồi, tôi về muộn lắm, cậu cứ về trường trước đi.]

Cậu ấy im lặng một lúc mới phản hồi lại: [Cậu lại định đi gặp tên đàn ông đó à?]

Tôi nhắn lại: [Này! Đó là bạn trai của chị tôi, con rể tương lai của bố mẹ tôi, anh rể tương lai của chúng ta đó! Gì mà "tên đàn ông đó" chứ! Nói năng tử tế chút đi.]

Yến Lạc: [Hôm qua anh ta tìm cậu làm gì?]

Chuyện về căn nhà tân hôn tôi nghĩ nói với Yến Lạc chắc cũng không sao, vì cậu ấy là người ngoài, hơn nữa biết chừng mực, sẽ không nói với chị gái tôi.

Thế là tôi kể hết chuyện căn nhà tân hôn cùng chiếc vòng phỉ thúy cho cậu ấy nghe, nghĩ một lúc lại kể luôn nguyên nhân thật sự khiến nhà tôi ầm ĩ trong dịp Tết.

Yến Lạc quan tâm tôi như vậy, giấu cậu ấy chuyện gì tôi cũng thấy không nên.

Nhưng sau khi đọc xong “bản tự thú” đầy tội lỗi của tôi, cậu ấy lại im lặng thật lâu.

Tôi bắt đầu thấy bất an.

Hôm nay có phải tôi đắc ý quá mức rồi không?

Cho dù mẹ và chị tôi đều đã tha thứ cho tôi, nhưng có lẽ đây là lần đầu Yến Lạc nhìn thấy bộ mặt xấu xí nhất của tôi.

Cậu ấy sẽ không vì thế mà ghét bỏ tôi, rồi cắt đứt quan hệ với tôi chứ?

...

Thật lâu sau đó mà Yến Lạc mà vẫn không nhắn lại khiến tôi thấp thỏm không yên.

Xách đồ trên tay, tôi nói với bố mẹ: “Yến Lạc về rồi mà con vẫn chưa sang nhà cậu ấy lần nào, bố, mẹ… con qua thăm chú dì Yến được không?”

Bố tôi gật đầu, lại nói thêm: “Hay là lát nữa bố đi cùng con, họ tặng mình nhiều đồ như thế, bố vẫn chưa kịp đáp lễ.”

Mẹ tôi nhanh chóng hỏi: “Tặng gì cơ?”

“Nhiều lắm, em về xem là biết.”

Rõ ràng là mẹ tôi rất để ý, nhưng lại giả vờ không quan tâm:

“Có gì đáng xem đâu, chắc toàn đồ rẻ tiền thôi…”

Tôi lè lưỡi sau lưng bà ấy.

Không biết mẹ tôi lấy đâu ra nhiều ác cảm với nhà họ Yến như vậy nữa.

Bố mẹ Yến Lạc đối xử với tôi rất tốt, với nhà tôi cũng luôn thân thiện, mẹ tôi rốt cuộc bất mãn họ chỗ nào vậy?