“Chị!” Câu này nói ra làm tôi cũng tức giận: “Chị không tin em thì thôi, nhưng cũng nên tin anh Cư Diên chứ! Chỉ vì một lời nói dối của em mà tình cảm của hai người cứ thế tan vỡ sao? Nếu thật là như vậy thì tình cảm của hai người cũng chẳng bền vững nổi!”
Tức giận nói xong câu đó, tôi bỗng muốn tát vào mặt mình một cái.
Tôi chẳng phải đến đây để xin lỗi sao?
Tranh giành hơn thua gì chứ?
Chị ấy muốn mắng thì cứ để chị ấy mắng, bị mắng vài câu cũng có mất miếng thịt nào đâu, tôi cãi cái gì?
Chị nghe xong, vẫn là nụ cười mỉa mai đó, tiếp tục lướt điện thoại: “Vậy ra chị còn phải cảm ơn mày nữa à? Nhờ một câu nói của mày mà đã thử được tình cảm của chị với bạn trai, mày đúng là đại ân nhân của chị đấy.”
“Chị, em... em xin lỗi… em không nên nói như vậy. Anh Cư Diên là muốn làm hòa với chị, anh ấy rất để tâm đến chị, nghe nói chị bị bệnh, chẳng phải anh ấy còn tới thăm chị ư? Sao chị lại không gặp anh ấy?”
Ngón tay chị ấy bỗng dừng lại: “Hóa ra là nghe mày nói Cư Diên mới tới đây, hai người quan hệ cũng tốt thật.”
“…”
Chị ấy dường như đã mặc định rằng giữa tôi và Cư Diên có cái gì đó, nói câu nào cũng châm chọc.
Được rồi, không sao cả.
Việc này lỗi là của tôi, tôi nhịn.
“Anh Cư Diên cũng đối xử rất tốt với bố mẹ, đâu chỉ riêng với em. Hơn nữa, anh ấy tốt với em chẳng phải cũng vì thích chị sao, em là em gái của chị…”
Chị không ngẩng đầu, đột nhiên hỏi: “Vậy chiếc vòng phỉ thúy đó đâu?”
Vừa nghe, tôi theo bản năng cảm thấy không thể nói thật:
“Cái đó… lúc em xin lỗi đã đã trả lại cho anh ấy rồi.”
Chỉ là anh ấy không chịu nhận lại.
Chị tôi đặt điện thoại xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi:
“Khi mày trả lại cho Cư Diên, anh ấy đã nói gì?”
“Không nói gì cả, em với bố cùng nhau đi trả, chỉ nói là quá quý giá nên không thể nhận, anh Cư Diên liền nhận lại.”
Sắc mặt chị tôi dịu xuống đôi chút: “Thật vậy sao?”
“Thật ạ.”
Xem ra chiếc vòng đó có vấn đề, tôi phải nhanh chóng trả lại cho anh Cư Diên, cũng không thể để bố nói bừa.
Chị tôi không còn gay gắt như vừa nãy, búi lại tóc, nói muốn đi tắm.
Nghe vậy, tôi gần như rơi nước mắt vì mừng rỡ, lập tức sốt sắng tìm quần áo sạch cho chị, tiễn chị tới tận cửa phòng tắm, lại tranh thủ lúc chị tắm mà dọn dẹp phòng.
Mẹ tôi cũng thật là, con gái bị bệnh, bà ấy thì chẳng bị gì, vậy mà lại để phòng chị tôi bừa bộn thế này, vệ sinh không làm, quần áo cũng không giặt, cơm cũng chẳng biết nấu.
Bố mẹ ở ngoài thấy chị gái đi ra thì đều lộ vẻ vui mừng, mẹ tôi cũng không còn trừng mắt nhìn tôi nữa.
Tuy bận tối tăm mặt mũi như chó nhưng lòng tôi lại đầy vui vẻ.
Cuối cùng, nhà tôi lại giống một cái nhà rồi.
Chị tôi nổi giận thật đáng sợ, sau này tôi cũng không dám chọc giận chị ấy nữa.