Chương 41: Phải giữ bí mật

Nhà tân hôn còn rất mới, chẳng có bao nhiêu không khí người ở, chắc anh Cư Diên vẫn chưa dọn vào sống, chỉ chuẩn bị chút nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh.

Anh ấy rất nhanh đã làm xong hai món mặn, một món canh, tôi cúi đầu ăn cơm.

Tôi tưởng anh sẽ nhân lúc ăn mà hỏi chuyện của chị tôi, nhưng suốt bữa cơm, anh không nói lấy một câu.

Ăn xong tôi dè dặt nói: “Hay là... để em rửa bát đi."

Cư Diên liền giao cho tôi, còn mình cầm một lon nước uống đi ra ngoài.

Tôi rửa bát xong, vừa quay người lại thì phát hiện anh ấy chẳng biết từ khi nào đã đứng ở cửa bếp, lặng lẽ nhìn tôi không nói một lời.

Trời ạ, làm tôi giật hết cả mình.

Tôi cười một cách lúng túng: “Anh Cư Diên?”

Vừa liếc mắt đã thấy một con dao thái ở khá gần tay anh.

Thôi rồi, bữa cơm vừa rồi chẳng lẽ là bữa cơm cuối cùng?

Không được đâu nhé, anh nấu ăn nhạt như vậy, em thật sự còn chưa ăn no đâu!

Thấy tôi căng thẳng, anh bóp dẹp lon nước rỗng trong tay, giơ tay ném vào thùng rác bên cạnh tôi, quay người nói: “Đi thôi, anh đưa em về.”

Tôi: “Hả?”

Vậy là về rồi sao?

Không phải định bàn chuyện của chị tôi à?

Cư Diên không nhắc đến chị lấy một câu, đưa tôi đến đây chỉ để nấu một bữa ăn khuya?

Hay là ban đầu anh ấy định bàn về chuyện của chị, nhưng vừa thấy tôi liền chẳng còn tâm trạng?

Thôi vậy, không hỏi nữa, đều là lỗi của tôi.

Thế là tôi mơ mơ hồ hồ đi một chuyến, rồi mơ mơ hồ hồ về nhà.

Về đến nơi, bố hỏi chúng tôi đã nói gì, tôi đáp là chẳng nói gì cả, ông không tin: “Chuyện hai đứa nói ngay cả bố cũng không thể biết sao?”

“Thật sự là không nói gì cả, chỉ ăn bữa ăn khuya thôi bố."

“Cậu ta vì sao lại đưa con đi ăn khuya? Con không giấu bố chuyện gì đấy chứ?”

Câu hỏi này làm tôi nhớ đến căn nhà tân hôn kia.

Tôi thật sự muốn nói ra quá.

Nhưng anh Cư Diên ngay cả chị tôi cũng giấu, hình như cũng chưa nói cho ai biết, nếu tôi lại lỡ miệng…

Không được, tôi phải giữ bí mật!

Tôi mím môi, lắc đầu với bố.

Ông thấy không hỏi được gì từ tôi, đành đổi đề tài: “Sáng mai bố định đi thăm chị con, con đi cùng nhé?”

“Vâng ạ!”

“Chị con bệnh cả tuần rồi vẫn chưa khỏi, mẹ con cũng thế, cứ để nó nằm ở nhà, chẳng chịu đưa đi bác sĩ. Lần này sang đó, chúng ta phải đưa Tiểu Huân đến bệnh viện xem sao, không thể để bệnh nhỏ thành bệnh lớn.”

“Được ạ... mà bố ơi, sợi dây chuyền của mẹ đã sửa xong chưa?”

“Sửa xong rồi.”

Tôi thăm dò: “Hay là ngày mai mình mang sang cho mẹ luôn ạ? Con cũng muốn xin lỗi mẹ.”

“Cũng được.” Bố nghiêm túc nhìn tôi: “Đến lúc đó mẹ con có nói gì thì con cũng đừng cãi lại, dù sao thì lần này con…” ông muốn nói lại thôi.

Tôi: “Con biết rồi, con sẽ không cãi lại. Mẹ có đánh có mắng gì con cũng chịu. Nhưng… nếu mẹ ra tay quá nặng, bố nhất định phải giữ mẹ lại nha.”

Bố đau lòng xoa đầu tôi: "Bố sẽ không để mẹ đánh con đâu.”

“Thật ạ?”

Tôi thật sự rất hoài nghi lời của ông, tuy bố thương tôi hơn, nhưng mỗi lần mẹ đánh tôi, ông đều giữ không nổi.

Như hôm mùng một, mẹ đã đánh tôi đến mức khóc như quỷ, bố vẫn chỉ có thể đứng đó trừng mắt mà nhìn.

Sau đó, tôi lại nhớ tới một chuyện đáng lo khác: “Đúng rồi bố, bố không cho bác cả và cô cả mượn tiền chứ?”

Bố tôi lập tức tránh ánh mắt tôi, có chút chột dạ: “Họ cần gấp quá, bố…”

Tôi túm lấy tay ông: “Bố cho mượn rồi à? Cho mượn bao nhiêu?”

Bố tôi liếc mắt qua chỗ khác không dám nhìn tôi: “Một… một nhà hai vạn…”

“Có viết giấy nợ không?”

“Đều là anh chị em ruột, viết giấy gì…”

Tôi hít mạnh một hơi lạnh.

Được rồi, bốn vạn, lại còn không có giấy nợ, gần như ném tiền qua cửa sổ.

Mẹ vốn đã giận tôi, lại còn lo chuyện của chị, giờ mà biết bố đem tiền cho họ hàng mượn…

Mẹ tôi thật sự tội nghiệp, Tết nhất mà cả nhà chẳng ai làm bà bớt lo.

Tôi thậm chí bắt đầu thấy thương bà chút rồi.