Tôi tức đến choáng đầu, nổi điên xông tới bàn, đem mấy tờ đề kiểm tra vừa phát xuống, có cái làm xong, có cái chưa làm xong, từng tờ từng tờ đều xé hết sạch.
Làm làm làm, làm cái gì mà làm!
Cái cuộc sống này tôi không sống nổi nữa rồi!
Xé xong đề, tôi lại tự tát mình.
Tôi đúng là đồ ngu!
Xé hết rồi thì thứ Hai nộp cái gì? Mà tôi còn làm được hơn một nửa rồi cơ mà.
Tôi vội nhắn cho cậu bạn thân cùng lớp nhờ photo lại đề cho tôi. Sau đó vừa lau nước mắt, vừa thu dọn đống giấy vụn khắp sàn.
Lúc cúi người nhặt từng mảnh vụn, đến chính tôi cũng thấy mình thật vô dụng, thật ngu ngốc, thật thảm hại.
Nhưng ai bảo cái mạng chó này của tôi lại nằm trong tay mẹ tôi chứ?
Hôm nay nếu tôi dám cãi lại bà thì ngày mai chắc chắn sẽ bị nhốt, cuối cùng lại phải nghe bố dỗ dành khuyên nhủ, cúi đầu nhận sai, ăn một trận mắng tơi bời mới có thể trở lại như bình thường.
Bởi vì cái quy trình đó đã xảy ra không biết bao nhiêu lần, nên việc né va chạm với mẹ đã trở thành phản xạ của tôi.
Thế nên chỉ có thể trút giận lên đống đề kiểm tra.
Thật là… chẳng ra làm sao.
Bạn tôi nhanh chóng trả lời: [Khi nào cậu đến lấy?]
Tôi nói: [Tối nay không có tâm trạng, mai sáng 9 giờ gặp ở tiệm trà sữa, tôi mời cậu một ly.]
Cậu ấy hỏi: [Lại cãi nhau với người nhà à?]
Tôi đáp: [Nói ra dài lắm.]
Cậu ấy gửi một cái icon gấu nhỏ tặng hoa, nói thêm: [Đừng nghĩ nhiều, ngủ một giấc thật ngon, mai gặp.]
Tôi gửi lại icon gấu trúc kèm chữ O98K*, sau đó vứt điện thoại trên giường, vứt luôn cả người mình theo, nhắm mắt lại.
(*O98K: Meme tiếng Trung, biểu thị tâm trạng kiểu "OK nhưng hơi gượng gạo", hay dùng để giả vờ ổn khi thực ra không ổn.)
Vừa rồi tôi không ăn gì mấy làm bây giờ vừa đói vừa tức, nằm lăn lộn trên giường mãi mà chẳng thể nào ngủ được.
Bên ngoài toàn là tiếng cười nói của mẹ tôi, ăn xong thì mời hai người kia ăn trái cây, xem tivi, tám chuyện.
Cuối cùng mẹ tôi nói: “Chao ôi, đã hơn mười một giờ rồi, lại còn mưa, lái xe nguy hiểm lắm, Tiểu Huân cũng lâu rồi không về nhà, hay là hai đứa cứ ngủ lại đi.”
Chị gái và Cư Diên đồng ý ở lại, mẹ tôi lại bắt đầu bận rộn dọn phòng.
Một đám người ra ra vào vào phòng tắm rửa mặt, đánh răng.
Sau đó chị gái thay đồ ngủ, vừa lau tóc vừa bước vào phòng tôi.
Chị vỗ vai tôi: “Tiểu Hạ, tối nay chúng ta ngủ cùng nhau nhé?”
Đến giờ này tôi cũng đã rất buồn ngủ, lờ mờ đáp “ừ” một tiếng rồi lăn vào phía giường trong.
Giường rộng 1m2, hai chị em nằm quay lưng vào nhau, cũng không đến mức chật chội.
Chị ngủ ở phòng tôi, nghĩa là Cư Diên sẽ ngủ ở phòng phụ.
Một người ngoài còn có thể ngủ ở phòng phụ nhà tôi, vậy mà tôi thì không được.
Hừ, chi bằng đào cái phòng phụ đó mang đi làm của hồi môn cho chị tôi luôn đi, tránh cho tôi làm bẩn mất cái “thánh địa” ấy!
Tôi ôm trong lòng căm hận với phòng phụ, nghe tiếng máy sấy tóc ai đó đang thổi ngoài phòng tắm, rồi thϊếp đi lúc nào không hay.
...
Không biết bao lâu sau, bên môi tôi chợt truyền đến cảm giác trơn trượt, ấm áp.
Tôi hé mắt.
Trước mặt chỉ là một mảnh tối mờ mịt. Ngoài cửa sổ, tiếng mưa tí tách đã biến thành rào rạt. Còn thứ đang dán sát môi tôi ban đầu mềm mại dịu dàng, sau lại trở nên xâm chiếm, đến lúc này tôi mới nhận ra, đó cũng là một đôi môi.
Ý thức mơ màng, tôi không phân biệt hiện tại là thực hay đang mơ, tôi vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt: Chuyện gì thế này?
Bị bóng đè sao?
Tôi muốn cử động, muốn kêu lên, nhưng toàn thân như bị nhấn chìm trong bùn, hoàn toàn không nhúc nhích được.
Trước kia tôi cũng từng gặp qua bóng đè, nhưng chưa lần nào lại chân thật đến thế.
Đúng lúc ấy, một tia chớp lóe sáng ngoài cửa sổ, tôi nhìn rõ gương mặt người đang hôn mình.
Cư Diên?
Tôi... tôi làm thế nào có thể mơ thấy anh ta?
Sấm chớp lóe qua, trong phòng một lần nữa tối đen, tôi còn chưa kịp từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, Cư Diên đã nâng cằm tôi lên, hôn xuống lần nữa.
Cùng với lần hôn trước đó hoàn toàn khác nhau, nụ hôn này mang theo sự cường ngạnh, hơn nữa thâm nhập càng sâu, quấn lấy môi lưỡi tôi không rời.
Hơi thở nam tính xa lạ mà cực nóng bủa vây, tôi không thở nổi.
Khóe mắt thoáng nhìn qua thấy chị gái, chị đang đưa lưng về phía tôi, hơi thở đều đều, thật sự đã ngủ.
Tôi ngày càng hít thở không thông, cố gắng vươn tay, muốn kêu chị gái tỉnh lại, để chị đánh thức tôi.
Nhưng tay vươn đến giữa chừng bị "Cư Diên" giữ lại, anh ta ấn tay tôi xuống giường, mười ngón đan xen, sau đó cả người bao phủ lên người tôi.
Tôi kinh hoàng đạp chăn một cái, muốn thoát khỏi cơn ác mộng này.
Nhưng "Cư Diên" không cho.
Tôi cũng không thể tỉnh lại.
_____
Cập nhật (26/08/2025): Đã bổ sung lại tất cả những đoạn bị cắt và sửa đổi trong bản mới, về sau sẽ làm theo bản cũ, cảm ơn tất cả những bạn đã ủng hộ nha~